Tình yêu đôi khi luôn khiến cho chúng ta dịu dàng hơn với người quan trọng của cuộc đời mình.
Nhưng đôi lúc cũng vì sự quan tâm thái quá đó, lại khiến cho không chỉ là bản thân mình mà ngay cả người nhận được sự yêu thương phần tình cảm đó cũng mệt mỏi.
Chúng ta chỉ biết chân trọng nó khi chưa có được hoặc mất nó đi rồi.
Vậy nên không cớ gì khi ta đang có được điều gì đó mà ta lại không bảo vệ nó...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Dạ Khâm buông Ngọc La Lam ra, hài lòng nhìn kiệt tác mà mình vừa tạo ra, khắp cả cổ và sương quai xanh của cô đều là những dấu vết đỏ ửng.
Cô có thể cảm nhận nhiệt độ trên cổ cô bây giờ rất nóng.
Cô nghĩ rằng anh sẽ làm gì tiếp theo, nhưng không, anh nằm xuống bên cạnh ôm lấy cô vào lòng.
Nhưng trong lòng anh suy nghĩ nay tạm tha cô vậy.
Còn Ngọc La Lam khi thấy hành động của anh thì hơi kinh ngạc, hôm nay anh làm quân tử sao cô nghĩ thầm trong lòng.
Rồi sau đó dựa vào anh mà nhắm mắt ngủ mất.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Kì nghỉ của Ngọc La Lam rất nhanh đã kết thúc.
Hai người ban ngày đến công ty làm việc, còn buổi tối thì lại ngồi tâm sự với nhau.
Về việc lỗi lầm gì đó thì cả hai vẫn đều nhớ rõ thôi.
Hôm nay, Dạ Khâm với khuôn mặt nghiêm túc không cảm xúc, đang họp bàn với các bộ phận khác về kết hoạch phát triển và các hướng đi sắp tới thì điện thoại đặt trên mặt bàn reo lên.
Cả phòng họp to lớn bỗng trở lên im ắng một cách lạ thường, không ai phát ra một tiếng động gì chỉ còn lại mỗi tiếng chuông kêu.
Tất cả mọi con mắt trong phòng họp đều đổ dồn về phía chiếc điện thoại trên bàn.
Ai cũng nghĩ chiếc điện thoại kia sẽ tan nát nhưng không, họ đã nghĩ sai, nó không những không toang mà còn nguyên vẹn.
Tổng tài mặt lạnh, đáng sợ trong truyền thuyết của họ đang cười kìa.
Ôi chúa ơi, họ không nhìn nhầm chứ, họ vừa nhìn thấy cái gì kia, cằm bọn họ tý nữa thì xém rớt xuống đất không nhặt về được.
Anh cho bọn họ tan họp ra khỏi phòng.
Mọi người nối đuôi nhau đi ra, nhưng vẫn không quên liếc ánh mắt nghi ngờ về phía người