Sáng sớm ngày hôm sau ánh mặt trời đã sáng tỏ trên bầu trời thành phố H, thi thoảng có vài tiếng chim hót từ xa xa vọng lại.
Trên chiếc giường kingsize màu trắng, hai con người đang trần trụi mà ôm lấy nhau ngủ.
Bỗng cô gái bên cạnh động đậy mí mắt.
Ngọc La Lam tỉnh dậy đang mơ màng.
Động đậy mình một chút mà đau đớn toàn thân đặc biệt là chỗ nào đó, cả người như bị ô tô cán qua.
“ a..
ưm” đau đớn không chịu được kiến cô rên lên tỉnh cả người.
Cô đưa mắt nhìn quanh căn phòng.
Ôi mẹ ơi đây đâu phải phòng của cô đâu.
Đây là đâu nhỉ?
Ai da...!Bỗng kí ức tối ngày hôm qua ùa về trong đầu cô.
Ôi không tối qua cô đã làm ra chuyện vô sỉ gì vậy này.
Chết mất.
Bỗng eo cô bị siết mạnh một cái làm cô phải hít vào một ngặm khí lạnh.
Quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Ôi mẹ ơi người đâu mà đẹp trai quá.
Nhưng giờ đẹp trai không phải là vấn đề, vấn đề là hôm qua lần đầu tiên của cô đã cho người đàn ông này, mà lại còn là cô tự nguyện vồ vào người ta trước nữa chứ.
Không được cô phải nhanh chóng rời khỏi đây mới được dù gì cũng là lỗi do cô không trách người ta được.
Nghĩ là làm cô gỡ tay người đàn ông đang ôm hông mình ra.
Rón rén bước xuống giường mặc quần áo trước khi rời đi còn không quên bỏ lại một tờ giấy.
Khi tiếng cửa phòng khóa lại cũng là lúc người đàn ông trên giường mở mắt.
Liếc mắt nhìn tờ giấy trên tủ đầu giường anh cầm lên đọc.
“ Xin lỗi anh về chuyện ngày hôm qua.
Mọi chuyện đều là do tôi có lỗi trước mong anh bỏ qua.
Và cảm ơn anh đã