Sáng hôm sau, Ngọc La Lam tức giận ném gối và người của ai đó đang ngồi cười vui vẻ thỏa mãn ở trên ghế so fa gần giường.
" Dạ.
Anh đi chết đi.
"
Ngọc La Lam khàn khàn giọng mà lên tiếng.
" Anh đi chết thì ai đáp ứng em được.
"
" Anh...!anh còn dám nói sao "
Đêm qua anh như tên biến thái, không chịu buông tha cô dù cô có cầu xin năn nỉ ra sao cũng không được.
Kết quả đến giờ cả người đau nhức, uể oải, khắp người chỗ xanh chỗ tím, thế này thì làm sao mà cô về Hoa gia được.
Dạ Khâm đi đến bên cạnh giường ôm lấy cô.
" Anh xin lỗi nhé.
Tối qua anh hạnh phúc quá ý mà.
"
Anh vân vê lấy đôi bàn tay đeo nhẫn của cô.
Ngón tay thon gọn đang được chiếc nhẫn tinh xảo bao bọc lấy.
Nhìn hành động của anh như vậy dù trong lòng cô cũng cảm thấy hạnh phúc nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra vẻ ghét bỏ anh.
" Anh tránh ra đi.
Ai cho anh ôm cơ chứ.
Giờ nhìn thấy mặt anh là em thấy ghét rồi "
" Em ghét bỏ anh thật sao "
" Đúng vậy "
Anh ôm lấy mặt cô cúi xuống hôn kịch liệt.
Buông cô thở yếu ớt ra.
" Giờ còn dám nói ghét bỏ anh nữa không? "
" Có rất rất là ghét anh.
Anh tránh ra.
"
" Vậy là do em tự nói nhé "
Anh đè cô xuống giường.
Rồi chuyện gì đã xảy ra nữa.
Chỉ biết rằng cả buổi ngày hôm đó hai người đều không ra khỏi phòng.
Buổi tối hôm đó chỉ có mình anh đi ra nấu đồ ăn cho cô.
Khi bưng đồ ăn vào, Dạ Khâm nhìn cô mệt mỏi mà đang ngủ say, không đành lòng mà gọi cô dậy ăn tối.
Cô mở đôi mắt lơ mơ của mình ra nhìn anh, rồi lại như muốn kép lại ngủ tiếp.
" Dạ.
Em mệt "
" Anh biết mà.
Dậy ăn tối rồi ngủ tiếp nào "
" Em không muốn dậy đâu "
Cô bắt đầu giở điệu lè nhè.
Anh lắc đầu bế cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân cô ra, rồi đặt cô dựa vào giường đút đồ ăn cho cô.
Sau khi ăn xong, anh thu thập đồ đạc dọn dẹp