Tình Yêu Nồng Cháy

Chương : 2


trước sau

Hội Đấu kiếm?!

Hứa Bạch Hồng kéo An Nhã Đình lấm la lấm lét trốn nhân viên bảo vệ, hai cô nấp sau một cái cột to, quan sát hai học viên đang đấu kiếm. . “Cái... cái mà họ đeo trên đầu chính là mặt nạ của người nhện à?” An Nhã Đình hiếu kỳ hỏi.

Hứa Bạch Hồng lườm cô một cái, nói với vẻ bực bội.

“Sao cậu không hỏi luôn, quần áo họ mặc liệu có phải là của ‘binh mã dũng’* không?” “Mình cũng định hỏi thế đấy, không ngờ cậu lại nói giúp mình. Chúng ta thật hiểu ý nhau!” An Nhã Đình nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, ra sức tính nọt khen ngợi.

Không ngờ, Hứa Bạch Hồng không thèm nể mặt cô chút nào, ôm hờ cái cột, đập đầu liên mấy cái vào đấy, miệng liên tục lẩm bẩm cầu khấn: “Xin hãy để cho các cô ngốc này nhanh chóng biến mất đi! Chúa cứu thế, Quan thế âm bồ tát đại từ đại bi! Nữ Oa nương nương! Thánh Ala! Đức mẹ Maria... Con cầu xin đấy. Xin các vị hãy làm biến mất cái cô ngốc đang ở cạnh con đây! Xin các vị đấy...”

Có cần thiết phải khoa trương đến thế không chứ?

An Nhã Đình trừng mắt nhìn hành động của cô bạn. Gì chứ? Sao cô lại biến thành cô ngốc bị khinh ghét đến thế cơ chứ?

“Các cô là ai? Trốn ở đây làm gì?” Một "binh mã dũng” phát hiện ra hai cô, bèn đi đến hỏi.

Bị phát hiện rồi!

Hứa Bạch Hồng và An Nhã Đình lấm lét nhìn nhau sợ hãi, cuối cùng, An Nhã Đình lên tiếng phá vỡ sự yên lặng. .

“Bọn em đến tìm bạn.”

*Binh lính trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng

“Thế các em tìm ai? Nói xem, anh quen hết mọi người trong hội Đấu kiếm này.”

Có người nào tên là Giả Danh (tên giả) không ạ?” An Nhã Đình nói bừa một cái tên, trong lòng thấp thỏm không yên như có xô nước đang treo lơ lửng trên đầu... hy vọng trong hội đầu kiểm không có ai tên “Giả Danh”.

“Giả Danh?” “binh mã dũng" nhắc lại cái tên An Nhã Đình vừa nói, dường như đang rà soát tất cả tên của những người trong hội Đấu kiếm, cuối cùng lắc lắc đầu, nói với họ: “Xin lỗi, trong hội chúng tôi hình như không có ai tên là “Giả Danh cả!”

Trời phật phù hộ! May mà không có người nào tên là “Giả Danh”! An Nhã Đình thầm thở phào nhẹ nhõm, vội cúi người cảm ơn: “Làm phiền anh quá! Chắc bọn em tìm nhầm chỗ rồi, chúng em đi đến hội khác hỏi vậy.”

Nói xong, bèn kéo Hứa Bạch Hồng chạy biến khỏi chỗ nguy hiểm đó.

“Binh mã dũng” nhìn theo hai cô gái, tinh nghịch đọc cái tên đó lần nữa.

“Giả Danh... tên giả. Ha..ha... Sao mà tôi lại không biết cô nói dối chứ, đúng là hài hước!”

Suốt dọc đường, An Nhã Đình đắc ý nghe lời khen ngợi lên chín tầng mây của Hứa Bạch Hồng, cô được Hứa Bạch Hồng ca tụng thành một vị “thần tiên trí dũng song toàn, có lý tưởng, có trách nhiệm, không sợ hiểm nguy", khiến An Nhã Đình cười tít cà rốt tâm trạng HAPPY lên đến đỉnh điểm.

Hai Cô chọn đi chọn lại mãi, cuối cùng cũng điền vào tờ đăng ký ghi danh của hội Văn học. Ít nhất ở trong hội văn học cũng không phải cả ngày đâm chém, chết chóc, chỉ cần viết lách một chút, thỉnh thoảng nghe thông báo thì đi họp thôi. So với các hội khác hội Văn học là hội nhẹ nhàng nhất trong toàn trường,

“Đó chẳng phải là Lâm Triết sao?” Khi hai cô đang định đi đến chỗ hội trưởng của hội Văn học để nộp phiếu đăng ký, Hứa Bạch Hồng kéo tay An Nhã Đình và chỉ về phía nam tầng 2 của tòa lầu B.

Trường cấp 3 Thượng Đức có tất cả 5 tòa lầu: ba tòa lầu A, B, C là các lớp học, hai tòa lầu còn lại là thư viện và nơi thí nghiệm. Dù là đội ngũ giáo viên hay thiết bị giảng dạy của trường Thượng Đức đều khả hoàn hảo.

“Chính là anh ấy.” Nhà Lâm Triết ở gần nhà An Nhã Đình, từ nhỏ hai người đã là đôi bạn thân thiết, thậm chí bố mẹ hai bên còn trêu là “hứa hôn từ nhỏ” cho hai đứa, tất nhiên, chỉ là trêu đùa thôi, chẳng ai coi là thật cả.

Ánh nắng hơi chói, An Nhã Đình nheo mắt nhìn một nữ sinh có thân hình thon thả đứng cạnh Lâm Triết. Do khoảng cách khá xa, nên cô không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ nhận ra cô nữ sinh đó vóc dáng cao ráo mảnh mai, tóc ngắn. dtruyen.com-Thần Tương Tư-mọi trang khác đều là copy

Hứa Bạch Hồng hỏi với vẻ hiếu kỳ bên tai cô: "Cô nữ sinh bên cạnh Lâm Triết là ai nhi? Nhã Đình, vị hôn phu của cậu... hu... hu..” Hứa Bạch Hồng vừa mới nói ra ba chữ “vị hôn phu” đã bị An Nhã Đình bịt miệng lại.

“Cậu làm gì thế?” Tiếng phản kháng vẫn phát ra từ cái miệng bị An Nhã Đình ấn chặt, Hứa Bạch Hồng kéo mạnh tay An Nhã Đình ra, bực bội nói: “Cậu định mưu sát tớ à?”.

Xém chút nữa An Nhã Đình làm cô thở không ra hơi.

“Lâm Triết không phải vị hôn phu của mình!” An Nhã Đình quả quyết định chính.

“Lần sau mà còn để cho mình nghe thấy cậu nói những câu kiểu Lâm Triết là vị hôn phu của mình, mình sẽ giết cậu!” Nói xong, cô bèn làm một động tác chém đầu, để cảnh cáo.

“Cậu có dám nói cậu không thích anh ấy không?” Hứa Bạch Hồng nheo mắt nhìn cô.

“Thích! Nhưng mình chỉ coi anh ấy là bạn, là tri kỷ... lam nhan tri kỷ” Mặc dù Lâm Triết rất đẹp trai, bất luận tướng mạo hay tài năng học tập, đều phù hợp với hình mẫu bạch mã hoàng tử trong lòng các cô nữ sinh. Nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì, Lâm Triết và cô cùng lớn lên, có khi, hai người quá thân thiết, sẽ không có cái cảm giác thần bí, cô quả hiểu Lâm Triết, hiểu rõ đến nỗi không thể nảy sinh thứ tình cảm gì khác ngoài tình bạn đối với cậu.

Hứa Bạch Hồng đưa mắt nhìn Cố đầy ẩn ý, xua Xua tay: “Thôi, bỏ đi! Việc của cậu và anh ấy, mình không can thiệp, giờ mình đi nộp phiếu đăng ký đây, cậu nói chuyện với anh ấy đi.”

“Được!” Đưa mắt nhìn theo bước đi nhún nhảy Của Hứa Bạch Hồng, An Nhã Đình quay đầu lại, thấy Lân Triết và cô nữ sinh đó vẫn đang trò chuyện. Trong ấn tượng của cô, Lâm Triết vẫn thường giữ khoảng cách nhất định với nữ sinh... Oa! Lẽ nào cuối cùng Lâm Triết cũng có bạn gái rồi! Haha, anh chàng Lâm Triết Cuối cùng cũng suy nghĩ thông suốt rồi, đây chính là mối tình đầu của anh ấy cơ đấy! Lúc đó, cô vô cùng hưng phấn, quyết định cần phải đi xem bạn gái của Lâm Triết trong như thế nào? Đang chuẩn bị đi lên tầng Lâm Triết đã nhìn thấy cô, anh đứng ở tầng hai, chào cô: “Nhã Đình?”

Lâm Triết!” An Nhã Đình vui vẻ giơ tay lên, nói với Lâm Triết ở trên tầng: “Em lên ngay đây, anh cứ ở đó đợi em!” Nói xong, bèn lao thẳng một mạch lên đó.

“Ngày khai giảng, cảm giác thế nào?” Lâm Triết tươi cười nhìn An Nhã Đình vừa mới chạy lên. Nụ cười của anh rất dịu dàng, cộng thêm khuôn mặt khối ngô, dáng vẻ thư sinh con nhà giàu, rất dễ làm cho các cô gái trẻ đỏ mặt loạn nhịp tim.

“Chán ngắt!” An Nhã Đình phàn nàn với anh, thì ra, hiện thực khác xa nhiều so với sự tưởng tượng “Ngay hôm khai giảng đã bắt đầu tham gia hội, cuộc sống cấp 3 thật buồn tẻ”.

“Chỉ cần thích nghi là sẽ ổn thôi, thực ra Thượng Đức cũng rất khá đấy.” Đột nhiên nghĩ đến việc Cô vừa nói đến phải tham gia hội, Lâm Triết bèn hỏi: “Em tham gia hội nào?”

“Hội Văn học!” .

“Biết ngay là em chọn hội này mà! Hội Văn học là là hội nhẹ nhàng nhất trong toàn trường đấy!” Lâm Triết cười, tỏ vẻ như không nằm ngoài dự đoán của mình, vừa cười vừa búng tay vào trán cô. Hành động thân mật này khiến cho Hội trưởng hội Học sinh Hình Na Na bị anh thờ ơ từ nãy giờ phải liếc nhìn, nhìn An Nhã Đình từ trên xuống dưới một lượt rồi hừ nhẹ một tiếng: “Lâm Triết, bạn này là…”

Lâm Triết mặt lạnh tanh, lập tức kéo tay An Nhã Đình, quay người bước đi.

Đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? An Nhã Đình băn khoăn nhìn nét mặt nặng nề của Lâm Triết, anh mím chặt môi, kéo mạnh tay cô đi thẳng.

“Lâm Triết! Bạn anh đang gọi anh đấy!” An Nhã Định dứt dứt ống tay áo Lâm Triết, quay đầu lại nhìn cô nữ sinh đó, thấy cô ta đang tức giận trừng mắt nhìn cô, trong lòng rất khó chịu, có thể nhận rõ ánh mắt thù địch, nhưng vì sao chứ? Có phải vì Lâm Triết?

“Cô ta không phải là
bạn của anh!” Cuối cùng họ cũng dừng lại ở bên vườn hoa, Lâm Triết buồn bực vò đầu bứt tóc: “Cô ấy là Hội trưởng hội Học sinh Thượng Đức, chẳng có liên quan gì đến anh cả.”

“Hình như... hình như...” chị ấy thích anh! Trực giác nói cho An Nhã Đình, nhưng chẳng hiểu sao cô lại không nói nốt câu.

“Đừng có nhắc đến cô ta nữa!”

Chợt nhận ra thái độ khác thường của mình, Lâm Triết ngượng ngùng muốn nói gì đó, bàn tay dùng ở giữa không trung, nhưng do không biết nói gì, bèn ỉu xìu bỏ xuống.

“Anh vào lớp đây, anh học ở lớp 11G, nếu có việc cần tìm anh, cứ đến lớp học đó là tìm thấy ngay”.

“Này, Lâm Triết, anh đợi một lát!” An Nhã Đình gọi anh lại: “Hôm qua, có phải anh gọi điện đến nhà em không?”

“Đúng là anh gọi!”

“Tại sao tự nhiên anh lại gác máy?”.

“Chỉ là bỗng nhiên muốn gác máy.” Câu trả lời của anh cũng thật tỉnh bơ.

“Ồ” Thấy anh đã đi khỏi, An Nhã Đình đành phải lê từng bước chậm như rùa bò.

Tiết sau là tiết chính trị, lúc nghỉ giải lao, An Nhã Đình tay chống cằm, nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy cô bạn bên cạnh tên Hạ Tư Tư đang nhắn tin cho BF của cô. Bây giờ, học sinh đều gọi bạn trai của mình là BF, viết tắt của chữ Boy friend; tương tự GF, chính là viết tắt của chữ Girlfriend. An Nhã Đình chợt nghểnh cổ dài như hươu cao cổ, xem cô bạn viết gì nhưng Hạ Tư Tư lại che mất, nên cô không thể nhìn thấy gì.

“Đổ keo kiệt! Có gì ghê gớm chứ!”.

“Hi hi, mình thấy cậu không ăn được nho, lại chê nho xanh đây mà!” Hạ Tư Tư lè lưỡi ra trêu cô. “Thật không thể ngờ, cậu đã mười bảy tuổi rồi mà còn chưa có mối tình vắt vai nào.” Hạ Tư Tư cũng chỉ là cô học sinh vừa bước vào cấp 3, nhưng đã có tới ba mối tình. Người yêu hồi cấp 2 là một cậu học sinh chơi bời lêu lổng, đối xử với cô rất tốt, nhưng khiến cô có cảm giác không an toàn, nên chia tay. Cậu bạn trai thứ hai là một học sinh ngoan ngoãn điển hình, suốt ngày bị cô bắt nạt, bị đánh cũng không đánh lại, bị mắng cũng không mắng lại, bài tập không muốn làm là lại bắt anh ta làm hộ, nhưng sau đó cậu bạn trai đó chuyển trường đành phải chia tay. Người bạn đang qua lại hiện nay chính là quen trên mạng, hai người nói chuyện rất hợp, lâu dần, nảy sinh tình cảm, nên đã trao đổi số điện thoại, ngày nào cũng nhắn tin cho nhau.

“Rất kỳ lạ sao?” An Nhã Đình không phục, bèn hỏi. Không yêu đương thì có gì không tốt chứ? Yêu đương phiền toái lắm, phải để người khác chen vào cuộc sống riêng của mình.

“Đương nhiên là kỳ lạ rồi!” Hạ Tư Tư cố tình trọn mắt lên, nói rất khoa trương: “17,18 tuổi chính là thời kỳ tươi đẹp nhất, nếu lúc này mà cậu không tận hưởng hương vị của tình yêu, đợi đến khi bước chân Vào xã hội, cậu sẽ phải cố gắng làm việc, đợi sau khi kết hôn xong thì cứ chuẩn bị mà làm bà lão đi thôi!”.

“Hừ!” An Nhã Đình không tìm được lý lẽ nào để phản bác lại, đành phải “hừ” một tiếng để kết thức để tài này. Thực ra, cô có thể phản công bằng những đạo lý vĩ đại như chúng ta là trụ cột của đất nước, mọi hy vọng cửa tương lai đều đang đè nặng lên đối vai chúng ta, cho nên chúng ta cần phải cố gắng học tập, tích cực phấn đấu vì một ngày mai tươi sáng của tổ quốc. Lần trước, cô đã nói với anh trai không nên có nhiều bạn gái thế, và giảng giải bao đạo lý vĩ đại, kết quả là anh chàng nghe lọt tai lấy một chữ, còn đóng cửa nhốt cô ở ngoài, nói cô là đầu óc có vấn đề.

Lúc sáng, khi tan học, Hứa Bạch Hồng mới nói với An Nhã Đình rằng cô chuẩn bị ở lại trong trường, bởi vì nhà cách trường quá xa, hơn nữa, ở trường, buổi tối có thể đến lớp tự học. Thực ra, An Nhã Đình biết, cô bạn muốn rời xa người mẹ bao bọc con mình một cách thái quá.

“Thế thì mình đi trước đây!” Sau khi An Nhã Đình chào tạm biệt cô bạn, lưng đeo cặp sách, cô đi ra phía cổng trường, Vừa rồi nói chuyện với Hứa Bạch Hồng đã bị mất một ít thời gian, các bạn học sinh khác đều đã về cả rồi, chỉ còn thưa thớt vài người trong sân trường. Nhớ đến việc anh trai nhờ mua tờ báo bóng đá số mới ra, An Nhã Định bèn đi đến sạp báo quen thuộc.

“Ông chủ, lấy cho cháu một tờ báo bóng đá số 10 nhất với!”

Sạp báo đầy các loại báo, tạp chí muôn hình muôn vẻ, ông chủ đang cúi lưng để sắp xếp lại. Thấy có khách đến, rút một tờ báo đưa cho cô.

“Cháu cảm ơn!” Trả tiền cho ông chủ xong An Nhã Định mở cặp sách ra, nhét tờ báo vào trong cặp.

“Cô bé, có muốn mua tờ tạp chí khác không?” Ông chủ nhiệt tình chào mời, nụ cười chân thành hiện ra trên khuôn mặt tròn phúc hậu.

“Không cần đâu ạ!” Bình thường, Hứa Bạch Hồng đều đem tờ tạp chí mới nhất đến trường, sau đó đưa cho cô xem, nên An Nhã Đình không cần phải mua những tờ tạp chí đang thịnh hành.

“Xem chút thôi cũng được biết đâu có tờ cháu thích”

Không nỡ từ chối lòng nhiệt tình của ông chủ, An Nhã Đình đành phải tiện tay cầm một tờ tạp chí “Fashion”, ảnh bìa là bốn anh chàng đặc biệt đẹp trai và tràn đầy mê lực, trang phục thời trang của Hàn Quốc càng làm tôn thêm nét rạng ngời của họ. Họ là một ban nhạc có tiềm lực phát triển và được yêu thích nhất hiện nay.

An Nhã Đình tùy hứng lật giở các trang, cho đến tận khi cô nhìn thấy một bức ảnh trong tờ tạp chí, ngón tay bất giác dừng lại, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bức ảnh đó. Thực ra, đó không đơn thuần là một bức ảnh, mà là một tờ quảng cáo chụp người mẫu mặc bộ trang phục mới nhất của một hãng quần áo nổi tiếng. An Nhã Đình chưa bao giờ nhìn thấy một người Con trai nào lại có sức hút mãnh liệt đến thế, nên ngắm say sưa, đó là một chàng thanh niên trẻ, có khuôn mặt đẹp hơn cả con gái, lạnh lùng và tinh tế như được chạm khắc từ ngọc, mái tóc chạm vai, dang người cao ráo, bộ trang phục dạo chơi màu lam mặ trên người anh trông thật hoàn mỹ, còn đẹp trai hơn cả ngôi sao nổi tiếng nhất. Nhưng thứ cuốn hút nhất là đôi mắt tuyệt đẹp giống như viên đá quý màu đen nhánh, rất sâu, khiến ta cảm thấy như bị rơi vào trong đó, vĩnh viễn bị thuần phục, cam chịu làm nô lệ cho đôi mắt đó.

Đẹp quá! An Nhã Đình vô cùng ngưỡng mộ, nhủ thầm.

“Này cô bé, cô bé!”

“Dạ, Ah..” An Nhã Đình luống cuống ngẫng đầu. Trời ơi, mặt cô có lẽ đã đỏ như quả cà chua chín.

“Cháu có mua cuốn này không?”

“Có ạ!” Ôm chặt cuốn tạp chí, An Nhã Đình trả lời ngay. Sau khi lục hết tất cả túi quần túi áo, An Nhã Đình mới phát hiện ra là không mang đủ tiền, nhưng cô muốn mua cuốn tạp chí Fashion này quá. Đôi mắt tuyệt đẹp như viên đá quý đen đó đã khắc sâu vào trong trí não cô. Cuối cùng An Nhã Đình đành phải trả lại tờ báo bóng đá của anh trai mới gom đủ tiền mua cuốn tạp chí đó.

Anh trai! Em xin lỗi nhé! Cô thầm nói xin lỗi, rồi ôm tờ tạp chí Fashion rước ngực trong lòng hân hoan nhịp bước trở về nhà.

Truyện convert hay : Tiên Tôn Trở Về

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện