Thịnh Thư Hành nói: "Anh ta đã đến đây mấy lần, hơn nữa nghe nói cũng không chỉ đến chỗ tôi, mà còn tìm người khắp nơi.
Chỉ có điều bây giờ không có mấy người sẽ bằng lòng để ý anh ta.
"
Lộ Kiêu Dương có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ bởi vì những tin tức trên mạng sao?"
Bởi vì cô?
Lộ Kiêu Dương biết mình không được yêu thích, người có quan hệ với cô sẽ rất xui xẻo.
Thịnh Thư Hành nghe xong lời cô nói, nở nụ cười, "Chuyện này có liên quan gì đến cô?"
Khi anh nói đến đây, ánh mắt rất ấm áp.
Căng thẳng trong lòng Lộ Kiêu Dương, lập tức bị anh làm cho tan biến.
Thịnh Thư Hành giải thích: "Không có liên quan gì đến cô, đó là vấn đề của anh ta, anh ta sáng tác những ca khúc ít được chú ý, thì không có thị trường, không ai muốn tiêu tiền vô ích cả.
"
Lộ Kiêu Dương nói: "Thế nhưng, T thần mà em biết, sẽ không bởi vì thị trường mà từ bỏ người có tài.
"
Mặc dù Thịnh Thư Hành cũng là ca sĩ, nhưng cũng nâng đỡ không ít người, đặc biệt là những người có lòng kiên trì, cho dù là những nhạc sĩ không có thị trường, anh ấy cũng sẽ cho cơ hội.
Cũng chính là bởi vì như vậy, Giang Hành mới có thể đến tìm anh hết lần này đến lần khác.
Thịnh Thư Hành nghe Lộ Kiêu Dương nói, cười: "Cô cũng nói, tôi sẽ không bỏ rơi người có tài, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tài.
"
Ở trong mắt anh, Giang Hành chỉ là người bình thường, có thể đạt trình độ tiêu chuẩn.
Anh ta sáng tác những ca khúc ít được chú ý, nhưng cũng không có nghĩa những thứ ít được chú ý là tốt, cũng có thể là bởi vì anh ta sáng tác không tốt, nên mới không có người thích.
Cho nên, khi Giang Hành đến chỗ anh, còn chưa đạt yêu cầu, tất nhiên anh cũng sẽ không cho cơ hội.
Quan trọng là, cái người Giang Hành này, hiển nhiên chưa hề nhận thức rõ chính mình.
Từ đầu đến cuối, anh ta luôn cảm thấy ca khúc của anh ta không được chấp nhận là bởi vì không phù hợp với xu hướng, chưa bao giờ tin rằng anh ta không được chấp nhận là bởi vì anh ta không làm được tốt nhất.
Trên đời này, thiếu người tài giỏi, nhưng chưa bao giờ thiếu cái loại tự cho là giỏi giang, ăn nằm chờ