Lộ Kiêu Dương nghe Giai Giai nói, ngồi xổm xuống, nhìn cô gái nhỏ đang không ngừng khóc, nói: "Giai Giai, em không sai, được chứ? Em không làm gì sai cả.
Em không nên trách chính mình, em không sai.
Em đừng khóc nữa, em như vậy, ba em sẽ lo lắng.
Chị nhìn thấy trong lòng cũng khó chịu.
"
Nói đến đây, Lộ Kiêu Dương cắn môi, hạ quyết tâm, "Tin tưởng chị, một ngày nào đó, chị sẽ khiến những người khi dễ em phải hối hận.
"
Nếu là trước đây, cô vẫn chỉ là mang tâm tư chơi đùa, thì bây giờ, Lộ Kiêu Dương nghĩ, cô nhất định, nhất định phải đứng lên.
Ít nhất, vì Giai Giai trước mặt, cô phải đứng lên.
Thích cô là sai?
Cái logic chết tiệt gì thế này?
!.
.
"Chị Annie, mẹ em đâu!" Annie mở cửa, Bánh Bao Nhỏ chạy vọt vào.
Lúc đầu, cậu định vừa vào cửa liền hôn Lộ Kiêu Dương một cái, kết quả thấy là Annie, có chút thất vọng.
Annie nói: "Đang bơi.
"
Sau khi từ chỗ Long Hữu Dư trở về, Lộ Kiêu Dương không đi đâu cả, mà trở lại bơi lội.
Bảo Annie gọi điện cho Bánh Bao Nhỏ, nói là buổi tối không đi đón cậu được, nhưng Bánh Bao Nhỏ làm sao bằng lòng?
Tự mình bảo tài xế đưa cậu tới đây.
Lộ Kiêu Dương ngoi lên khỏi mặt nước, nghe thấy giọng nói của Bánh Bao Nhỏ, "Mẹ!"
Cô dựa vào thành bể bơi, nhìn Bánh Bao Nhỏ, cau mày, "Sao con lại tới đây? Không phải bảo con đừng tới rồi?"
Tâm tình cô không tốt, thấy tiểu gia hỏa này cũng rất phiền.
"Chú tài xế đưa con tới.
" Bánh Bao Nhỏ nói: "Mẹ, mẹ tức giận sao? Mẹ đừng giận nữa được không ạ? A Ly cho mẹ cái này.
"
Trong tay cậu quơ quơ cây kẹo, đang muốn đi qua, thì trượt chân, ngã vào bể bơi.
"! "
Bể bơi rất sâu, cậu mới hơn hai tuổi, làm sao biết bơi?
Lộ Kiêu Dương vớt cậu từ trong bể bơi ra, cậu uống mấy ngụm nước, mở mắt nhìn cô, "Mẹ.
"
Sắc mặt Lộ Kiêu Dương lập tức trầm xuống, tuy cô luôn rất bình tĩnh, nhưng không có nghĩa là cô sẽ không tức giận, "Ai cho con xuống? Con không biết chỗ này có bao nhiêu nguy hiểm sao?"
Bánh Bao Nhỏ bĩu môi, cầm cây kẹo trong tay, "Cái này! cho mẹ,