Giang Hành nhìn Thẩm Trường Hà, địch ý trong mắt lập tức bùng lên.
Anh ta nói với Lộ Kiêu Dương: "Sao ngài còn ở cùng một chỗ với anh ta?"
Lộ Kiêu Dương nhìn Thẩm Trường Hà ở bên cạnh mình, bình tĩnh mà lên tiếng, "Ừ, không được sao?"
Cô thích ở cùng ai, đều là tự do của cô!
Ghét nhất là bị người khác đàm tiếu xen vào việc của mình, cũng không phải ba mẹ cô, quản được cô à?
Giang Hành kích động nói: "Em không thấy tin tức sao? Anh ta cùng người phụ nữ khác lên đầu đề, đối xử với em như vậy, em còn ở chung với anh ta?"
Rõ ràng lần trước, những gì nên nói cũng đều đã nói với Lộ Kiêu Dương, nhưng cô vẫn cứ ở bên Thẩm Trường Hà, thực sự khiến Giang Hành không biết nói gì.
Này còn chưa tính! Thẩm Trường Hà đối xử với cô như thế nào?
Còn cùng người phụ nữ khác nháo lên hotsearch, hoàn toàn không để cô vào mắt.
Thế mà cô một chút cũng không nóng nảy!
Anh ta biết hiện tại Lộ Kiêu Dương mất trí nhớ, cho dù có nói với cô thì cũng là vô nghĩa, dứt khoát nhìn về phía Thẩm Trường Hà, "Thẩm Trường Hà, nếu như anh còn là đàn ông, thì cách xa cô ấy một chút! Anh hoàn toàn không xứng ở bên cạnh cô ấy!"
Thẩm Trường Hà nhìn Giang Hành, trầm giọng nói: "Tôi không xứng, anh xứng à?"
Nếu không phải bởi vì Lộ Kiêu Dương đã từng nói: Người của tôi, anh động thử xem.
Thì Giang Hành không có khả năng còn đúng lý hợp tình đứng ở đây ngày hôm nay.
Anh vẫn luôn yêu cô, lời cô nói một câu anh cũng sẽ không quên.
Dù anh hy vọng cái người Giang Hành này có thể biến mất, nhưng vẫn mãi băn khoăn đến cô.
Giang Hành nói: "Tôi không xứng! Tôi cũng không cảm thấy tôi xứng! Nhưng còn anh? Anh cũng chỉ thừa dịp hiện giờ cô ấy mất trí nhớ, trói cô ấy bên người.
Có tiền có thế rất giỏi sao? Chờ cô ấy nhớ lại vẫn sẽ vứt bỏ anh thôi! Kiêu Dương cô ấy chưa bao giờ hiếm lạ những thứ đó của anh.
"
Lộ Kiêu Dương nghe Giang Hành nói mấy lời này, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cũng rất bội phục dũng khí của Giang Hành.
Ai nói chuyện cùng Thẩm Trường Hà mà không khách khí?
Còn anh ta, chỉ mặt gọi tên không nói, mà từng câu còn nhắm thẳng vào chỗ đau của Thẩm Trường Hà.
Vừa nghĩ tới Giang Hành dám lớn lối như vậy là