Hiện tại hai mắt bị mù mới nhớ đến người vợ là cô, lại nhất quyết đem cô cột chặt bên người, còn không chịu ly hôn với cô.
Quả thực là làm cho người ta căm phẫn!
Loại đàn ông này mà không ly hôn, còn muốn giữ đến sang năm mới ăn Tết hả!
Cho nên Lộ Kiêu Dương thấy rằng, cô không chỉ muốn ly hôn mà còn muốn làm cho người đàn ông này phải trả lại cho cô những năm tháng thanh xuân bị lãng phí trong suốt bao năm qua.
Vốn dĩ cô cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại nhìn thấy ngôi nhà này, cô có chút rụt rè, nếu căn nhà này thật sự là của chồng cô, vậy thì anh ta chắc hẳn không phải là người dễ đối phó đúng không?
Annie đứng cạnh Lộ Kiêu Dương, thật sự là không quen với hành vi của Lộ Kiêu Dương sau khi " mất trí nhớ": "Đúng vậy, nhưng mà chị có thật sự muốn đi vào không?"
Từ lúc ở bệnh viện cô liền cảm thấy, sau khi Lộ Kiêu Dương tỉnh lại có chút bất thường.
Sáng nay khi xuất viện, cô vẫn có chút không xác định được chị ấy đã khỏe hay chưa, vì thế cô nghĩ rằng với tình huống hiện tại của Lộ Kiêu Dương thì nên ở lại bệnh viện quan sát nhiều hơn.
Nhưng Lộ Kiêu Dương không nghe, nhất định phải đến đây đích thân bàn chuyện ly hôn.
Annie biết cô không thích trở về nơi này, đồng cảm nói: "Lộ gia, nếu chị không muốn đi vào thì cứ ký vào đơn ly hôn trước đi, em vào đưa là được rồi".
Lộ Kiêu Dương từ chối, "Không cần, chị sẽ tự đi"
Ly hôn là ly hôn, nhưng bây giờ cô rất muốn nhìn xem tên cặn bã này trông như thế nào.
Lỡ như một ngày nào đó cô xuyên trở về, cũng có thể cách xa anh ta một chút.
"Được rồi".
Nghe Lộ Kiêu Dương nói xong, Annie vươn tay bấm chuông cửa.
Người mở cửa là thím Trương, người làm vườn trong nhà, nhìn thấy Lộ Kiêu Dương, sắc mặt lập tức lạnh xuống: "Sao lại là cô?"
Sao người phụ nữ này lại quay trở về?
Lần trước khi cô ta trở về, liền cùng Thẩm tiên sinh cãi nhau to một trận vì chuyện ly hôn, làm cho Thẩm tiên sinh tức giận đến mức đổ bệnh.
Hiện tại lại đến đây làm gì?
Lộ Kiêu Dương không biết bác gái này, theo bản năng nở một nụ cười lễ phép, "Chào dì"
Thím Trương bị nụ cười của cô dọa sợ tới mức run lên.
Chết sớm mất!
Lộ Kiêu Dương thật không bình