Dù sao Thẩm Trường Hà không nhìn thấy, cũng không biết cô đang làm cái gì, cô tìm được đồ ngủ trong tủ quần áo của cô, mẹ Lộ là một người rất hoài niệm, ngay cả quần áo của cô năm mười tám tuổi cũng còn ở trong đây, chỉ có điều bây giờ gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn quần áo cũng rộng hơn không ít.
Cô tùy tiện cầm một bộ đồ ngủ, mặc lên người, đứng trước gương làm mặt quỷ, gầy thật là tốt!
Lúc Lộ Kiêu Dương làm tất cả chuyện này, cũng không để ý Thẩm Trường Hà.
Thẩm Trường Hà ngồi trên ghế sofa, từ lúc cô đi ra ngoài vẫn luôn nhìn cô chăm chú, thấy cô trực tiếp coi anh như không khí, nội tâm Thẩm Trường Hà vô cùng xấu hổ.
Làm sao bây giờ?
Bây giờ muốn nói với cô rằng anh có thể nhìn thấy, anh có chút không dám nói.
Qua thật lâu, Lộ Kiêu Dương lăn qua lăn lại xong, thoải mái, mới nhìn về phía Thẩm Trường Hà, nhớ tới anh còn chưa tắm, lại nghĩ đến lời mẹ căn dặn, nói: "Anh đi tắm trước đi.
"
Thẩm Trường Hà nói: "Được.
"
Lộ Kiêu Dương cầm lấy bộ đồ mà mẹ Lộ đưa qua cho anh thay, nắm tay áo của anh, đi đến phòng tắm.
Cô đưa đồ vào phòng tắm, nói rõ từng vị trí cho anh, "Tôi ở bên ngoài, anh có việc gì thì kêu tôi.
Đương nhiên, tốt nhất là không có.
"
Cô cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ tắm rửa của anh.
Cũng may, trong khoảng thời gian Thẩm Trường Hà tắm, cũng không có một chút ngoài ý muốn nào.
Lộ Kiêu Dương về đến nhà, trở lại nơi cô sinh sống nhiều năm quen thuộc này, vô cùng vui vẻ.
Vẫn còn đứng ở trước cửa sổ nhìn sân nhà mình một hồi.
Cửa phòng tắm mở ken két một tiếng, Thẩm Trường Hà đi ra.
Mặc quần áo của Phi Phi, mặc dù Phi Phi không cao bằng anh, nhưng bình thường mua quần áo thì đều mua rất lớn, cho nên anh cũng có thể mặc.
Anh đứng ở đó, có thể là bởi vì nguyên nhân anh vừa tắm rửa xong, trên người mang theo một tầng ánh sáng nhu hòa.
Thật là soái nha!
Lộ Kiêu Dương cảm thán, nói: "Anh tắm xong rồi?"
"Ừ.
"
! !.
.
Đây là lần đầu tiên Lộ Kiêu Dương