CHƯƠNG 113: RA TAY RỒI
Cuối tuần, Tiêu Hoành lại tới dưới tầng kí túc xá của Giản Đường đón cô đi ăn cơm, cuối tuần là ngày Giản Đường nghỉ ngơi, quán mì thịt bò ở chợ đêm kia đã thành chốn Giản Đường và Tiêu Hoành thường đi nhất.
Chú Hồ cũng đã quen với việc Tiêu Hoành dẫn bạn gái tới quán của chú ấy ăn mì thịt bò rồi.
Ngày hôm nay ăn xong cơm trưa, Tiêu Hoành trực tiếp dẫn cô đi đến rạp chiếu phim.
Giản Đường bấy giờ còn đang lơ mơ, trong tay cầm bỏng và một ly đồ uống, luôn luôn nhắc nhở mình - cô lại bị Tiêu Hoành mê hoặc rồi.
Có điều, cánh môi Giản Đường, bất chợt mỉm cười mà không biết.
Không thể không nói, Tiêu Hoành là một người vui vẻ, nếu như anh ta muốn đối tốt với ai, người nọ nhất định sẽ rất hạnh phúc. Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Giản Đường đột nhiên biến mất.
Nhìn anh chàng cao lớn bên cạnh với vẻ phức tạp, trong lòng cô quyết định, hôm nay xem xong phim, nhất định phải mở miệng nói rõ ràng với Tiêu Hoành... Cô không thể yêu anh ta.
Cũng phải nói rõ ràng với anh ta, dừng ở đây thôi.
Cô thừa nhận, cô quyến luyến những lúc Tiêu Hoành nhìn mình, ánh mắt chỉ coi cô như một cô gái bình thường đó, không có vẻ khinh bỉ và châm chọc, không có sự đùa cợt và coi thường.
Cô cũng thừa nhận, cô quyến luyến chùm sáng đáng quý bất chợt lọt vào trong bóng tối này.
Nhưng, chuyện cũng đang phát triển theo hướng mà cô không thể kiểm soát được... Đã định sẵn là không thể đáp lại chàng trai trẻ con mà giả vờ người lớn này, thực chất anh ta chỉ là một cậu bé trong dáng vẻ người đàn ông thôi, đã như vậy thì sớm nói rõ ràng cho anh ta hiểu đi.
Cô chìm sâu trong bùn lầy, sao có thể xứng đáng có được hạnh phúc?
Sao có thể kéo người vô tội xuống vũng bùn chứ?
Đương nhiên, buông tay mới là lựa chọn nên làm nhất.
Bỗng nhiên, bàn tay của cô có một thứ ấm áp bao trùm, Giản Đường giống như bị bỏng, cúi đầu nhìn, trên mu bàn tay là bàn tay của Tiêu Hoành nắm chặt tay cô: “Đừng trốn tránh.” Tiếng nói trầm thấp, có một sức mạnh làm cho không ai có thể tránh được.
Trái tim Giản Đường run rẩy, tùy ý để bàn tay của anh ta bao bọc cô, quay đầu xem phim.
Chỉ là trong lòng càng thêm chắc chắn, lát nữa xem phim xong, nhất định phải tìm cơ hội nói rõ ràng với Tiêu Hoành... Cô không phải là một cô gái tốt, cũng không xứng có được hạnh phúc, càng không thể đáp lại tình cảm của anh ta.
Ngay từ đầu, cô chỉ cho là tên này chỉ tò mò là chính, thích tìm kiếm những gì mới lạ, nhưng sau này... tất cả Tiêu Hoành đã làm, ánh mắt Tiêu Hoành nhìn cô, những điều này đều không lừa được mọi người.
Bên tay trái, trong bóng tối, khoảnh khắc mà Giản Đường quay người lại, khuôn mặt điển trai của Tiêu Hoành nở một nụ cười thật to, trong nụ cười này có sự thỏa mãn vô cùng, là hạnh phúc sâu trong tâm hồn, Giản Đường không thấy được.
Phim chiếu gì, Giản Đường không thấy, sau một bộ phim, trong đầu lại chỉ đầy lo lắng, nói như thế nào với anh chàng bên cạnh này đây.
Bộ phim kết thúc, đèn sáng lên, Tiêu Hoành kéo tay Giản Đường không chịu buông ra, nắm tay cô đi theo dòng người ra ngoài.
Giản Đường có chút khẩn trương, ngẩng đầu nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước, mồ hôi trong lòng bàn tay đã toát ra ẩm ướt cả mảng, dinh dính, cô không nhịn được nhìn về phía hai tay đan cài với nhau của họ, không nhịn được nghĩ thầm: Chẳng lẽ anh không cảm thấy hai tay dinh dính nắm vào nhau, rất không thoải mái sao?
Nhưng rõ ràng khác với Giản Đường nặng nề tâm sự trong suốt bộ phim, Tiêu Hoành lại hết sức vui vẻ, tràn đầy hứng khởi mà nắm tay Giản Đường đi tới bãi đỗ xe. Giản Đường ngồi vào chỗ kế bên tài xế, Tiêu Hoành cũng ngồi vào.
“Chờ lát hẵng lái.”
“Ủa?” Tiêu Hoành quay đầu, tỏ vẻ khó hiểu: “Em có gì muốn mua sao?”
Điều đầu tiên anh ta nghĩ tới khi cô đột nhiên kêu dừng xe, là có phải có gì muốn mua mà chưa mua không... Càng như vậy, trong lòng Giản Đường càng khó chịu.
Cổ họng như nghẹn thắt lại.
Tiêu Hoành lại thúc giục: “Muốn gì, hôm nay dù sao cũng là cuối tuần, chúng ta có nhiều thời gian.”
“... Không phải.” Cô cắn răng một cái, đáy mắt trở nên kiên định: “Anh Tiêu, chúng
ta như thế này...” Cũng không nên... Cô đang muốn nói ra điều này.
“Khoảng trời mênh mang là tình yêu của tôi...” Tiếng nhạc chuông, vang lên gấp gáp.
Tiêu Hoành lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình, nhíu mày, ngẩng đầu nói với Giản Đường một câu: “Tiểu Đường, anh nghe điện thoại đã.” Giơ tay ấn nút nghe.
Trong điện thoại có một giọng nói già nua, vô cùng uy nghiêm: “Giờ cháu về nhà đi.”
Tiêu Hoành bất mãn: “Ông, cháu còn có chuyện...”
“Khỏi nói nữa, cháu phải lập tức về nhà ngay.”
Nói xong, bên đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng “tút tút tút”.
Tiêu Hoành liếc nhìn điện thoại di động bị ngắt máy, trán càng nhăn nhó hơn, gần như sắp tới giới hạn.
“Anh Tiêu có việc gấp à? Vậy tôi có thể tự về.”
Giản Đường thở dài... Hôm nay xem ra không có cơ hội nói rõ những chuyện kia.
“Anh đưa em về ký túc xá.” Tiêu Hoành níu cánh tay của Giản Đường lại, ngăn cản việc cô mở cửa tự xuống xe: “Đưa em về ký túc xá không tốn bao nhiêu thời gian, anh tiện đường.”
“Vậy được, anh Tiêu, hôm nay cám ơn anh đã mời tôi ăn, còn mời tôi xem phim.”
Tiêu Hoành lại bất mãn liếc Giản Đường một cái: “Em cứ phải khách sáo như thế sao? Đã nói mấy lần rồi, gọi anh Tiêu anh Tiêu hoài, nghe thật kì lạ.”
Nói rồi, đạp ga dưới chân, đi thẳng đến ký túc xá của Giản Đường.
“Đến rồi. Xuống xe cẩn thận.” Anh ta suy nghĩ một lát, nói với Giản Đường đã xuống xe rằng: “Giản Đường, anh hy vọng có một ngày, em có thể không gọi anh là anh Tiêu nữa.”
Chân Giản Đường dừng một chút, nở một nụ cười với Tiêu Hoành: “Cách xưng hô anh Tiêu này là vì tôn trọng anh. Anh Tiêu anh đi nhanh đi, tôi thấy anh có việc gấp.”
Cô nói xong, xoay người rời đi, không để cho đối phương còn chỗ để nói tiếp. Chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng... Xem ra hôm nay không thể nói rõ ràng, còn phải tìm cơ hội khác rồi.
Trên mặt Tiêu Hoành hiện vẻ cụt hứng, lập tức lấy lại tinh thần, nhìn hường Giản Đường đi mất, ánh mắt một lần nữa trở nên kiên định... Sớm muộn, sớm muộn gì cũng có thể mở cửa trái tim khép chặt của cô!
Không tin!
Người xưa không phải đã nói: Có chí ắt làm nên, quyết đến cùng sao?
Chân nhấn ga một cái, xe phóng vụt đi, lái về phía nhà họ Tiêu.
Nhà họ Tiêu.
Ông cụ Tiêu tóc đã bạc phơ, khuôn mặt nghiêm túc bẩm sinh, giờ càng thêm nghiêm túc, nhìn thẳng vào Tiêu Hoành trước mặt, trông có vẻ khó chịu.
“Ông nội.” Dù Tiêu Hoành có làm càn ở bên ngoài như thế nào thì trước mặt ông cụ Tiêu, vẫn là vẻ cung kính.
Ông cụ cực kỳ nghiêm khắc cứng rắn, điều này cũng là nguyên nhân khiến Tiêu Hoành không muốn về nhà cũ.
Ông cụ vươn tay ra với người đằng sau, ông quản gia sau lưng lập tức đặt túi giấy tờ vào tay ông cụ.
“Bộp” một cái, ông nội vứt túi giấy tờ trong tay vào mặt Tiêu Hoành: “Cháu tự nhìn xem, gần đây nhà họ Tiêu tổn thất bao nhiêu.”
Tiêu Hoành đứng yên khom lưng nhặt túi giấy tờ lên, sau khi mở ra, xem lướt qua thật nhanh, càng xem, sắc mặt càng chùng xuống, túi giấy tờ trong tay một lần nữa bị vứt xuống bàn trà: “Ông, đây là xảy ra chuyện gì?” Chỉ chưa đến nửa tháng, tài sản của tập đoàn Tiêu Thị tổn thất như bị bốc hơi!
Mặc dù anh ta ham chơi, không muốn nhúng tay vào công ty của nhà, nhưng không có nghĩa rằng Tiêu Hoành chỉ là tên giá áo túi cơm, không có năng lực.
“Cháu không biết ngại à mà còn hỏi ông, xảy ra chuyện gì?” Ông lạnh lùng hừ một tiếng, cứng rắn chỉ vào Tiêu Hoành: “Suy nghĩ cho thật kỹ, gần đây đắc tội với ai! Ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, bức ép nhà họ Tiêu chúng ta đến mức không thể coi thường?”
Tiêu Hoành thoáng chốc đã hiểu ra!
“Thẩm Tư Cương!” Anh ta gần như cắn răng nghiến lợi mà phun ra ba chữ này!
Truyện convert hay :
Ta Công Pháp Toàn Dựa Nhặt