Tình Yêu Suốt Đời

Chương 117 Niềm Hưng Phấn Nhỏ Của Tiêu Hoành


trước sau

CHƯƠNG 117: NIỀM HƯNG PHẤN NHỎ CỦA TIÊU HOÀNH

Tiêu Hoành lại ăn một trận đòn ở chỗ ông cụ Tiêu, lúc đi, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, lúc ra khỏi căn nhà kia, áo sơ mi trắng nhuộm máu.

Quản gia Lý đuổi tới: “Cậu chủ, cầm đi.”

Tiêu Hoành quét mắt về phía tuýp thuốc mỡ trong tay chú Lý quản gia, ý lạnh trong mắt tản đi một ít, giơ tay đón lấy: “Cảm ơn chú Lý.”

Quản gia do dự một chút, trước khi Tiêu Hoành lên xe, gọi anh ta lại: “Cậu chủ, cậu... cần gì phải như vậy đâu chứ?”

“Chú Lý, chú không hiểu.”

“Chỉ là một cô gái... Nếu cậu chủ muốn, tương lai còn có rất nhiều.”

“Phụ nữ thì có rất nhiều, nhưng Giản Đường chỉ có một.”

“Haiz... Ông cậu sẽ không để cho cô gái như vậy bước vào cửa nhà họ Tiêu. Cậu chủ, cậu tội gì phải kiên trì như vậy. Người bên nhà họ Thẩm kia không dễ đối phó, trước cậu lại chưa tiếp xúc với công việc ở Tiêu Thị, bây giờ bất chợt nhận lấy, đã là tối kỵ trong nghề. Cậu chủ cậu có thể nhận lấy và làm đến mức này, đã làm cho ông của cậu ngạc nhiên lắm rồi. Nhưng mà cậu chủ, chú Lý hôm nay cậy già lên mặt một lần.”

Chú Lý quản gia nói: “Khi còn bé, dù là chuyện gì, cậu chủ đều thích so bì với tên nhóc nhà họ Thẩm kia, người lớn hai nhà Tiêu Thẩm đều hiểu rõ. Cậu chủ khi còn bé thua nhiều. Bây giờ cậu chủ và tên nhóc nhà họ Thẩm kia đều đã trưởng thành.”

Chú Lý thật sự không cho Tiêu Hoành chút mặt mũi nào, nói thẳng: “Cậu chủ, thiết nghĩ, cậu cũng đã hiểu được thủ đoạn và khả năng của kẻ bên nhà họ Thẩm đó.

Mấy đời nhà họ Thẩm, đến Thẩm Tư Cương là tàn nhẫn nhất độc ác nhất, mà người như vậy, lại cứ được cả năng lực trí tuệ và cả vẻ ngoài quyến rũ. Mà người như vậy, lại còn là kẻ vô tình nhất.

Cậu chủ, người như thế, nếu không thể làm bạn, thì cũng không thể làm kẻ thù. Đạo lý này, cậu chủ cậu vốn nên biết chứ.”

Biết nhưng không làm được.

Biết rõ rồi mà còn cố tình phạm phải mới là cái sai nhất.

Mà cậu chủ nhà bọn họ là người thông minh như vậy, lại phạm vào lỗi sai không nên phạm.

Trong lòng chú Lý không khỏi có chút oán hận đối với cô gái mang tên Giản Đường kia.

Đôi tay đặt trên tay lái của Tiêu Hoành, dần dần nắm chặt theo từng lời nói của chú Lý... Ngẩng đầu một cái, Tiêu Hoành nở nụ cười, hỏi chú Lý quản gia: “Chú Lý, có phải tất cả mọi người đều cho là tôi thất bại không?”

Không ngờ, Tiêu Hoành sẽ hỏi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, chú Lý ngẩn người, không trả lời được: “Cậu chủ... cũng không phải là ý đó...”

Tiêu Hoành khẽ cười một tiếng: “Chú Lý.” Anh ta lướt mắt nhìn tay áo sơmi nhuốn máu của mình: “Gậy của ông nội đánh vào người rất đau. Thế nhưng nếu bảo tôi bỏ rơi cô bé ngốc kia thì còn đau hơn 100 cây gậy của ông nội đánh vào người.”

Nói rồi, khởi động xe, phất tay một cái với chú Lý quản gia đang vô cùng ngạc nhiên: “Tôi biết bây giờ tôi rất khó thắng Thẩm Tư Cương, nhưng cũng may, cần cù có thể bù lại, tình huống hiện tại không đến mức quá kém, tổn thất trước đó, mặc dù chưa bổ sung lại, nhưng cục diện hôm nay đã chuyển biến tốt đẹp... Chú Lý, vẫn chưa tới lúc tôi chịu thua.”

Sắc mặt chú Lý rất phức tạp, “Cậu chủ, cái cô Giản Đường kia thật sự có thể khiến cậu không tiếc chọc giận ông nội, không tiếc áp lực chĩa vào công ty, áp lực chĩa vào cổ đông, áp lực chĩa vào toàn bộ gia tộc nhà họ Tiêu, không tiếc hết thảy, cũng không chịu từ bỏ sao? Có đáng không?”

Tiêu Hoành nhếch môi lên, gần như không hề do dự: “Đáng chứ.” Anh ta vô cùng chắc chắn: “Chú Lý, công ty còn có việc, tôi đi trước đây.”

Xe chậm rãi lăn bánh, Tiêu Hoành nhếch môi lên, lại nghĩ tới Giản Đường, sờ sờ cánh môi, mình là người đầu tiên hôn cô, cô gái làm cho tim của anh ta rung động như thế... Trên đời này rất nhiều phụ nữ, nhưng Giản Đường chỉ có một.

Vì cô, anh ta có thể gánh vác áp lực của gia tộc, gánh vác áp lực của công ty và cổ đông!

Tuyệt đối không từ bỏ!

Tim của anh ta, giống như tốc độ
xe, mạnh mẽ dâng trào! Thẩm Tư Cương có là gì chứ!

...

Sau nửa tháng

Giản Đường lại nhìn thấy Tiêu Hoành lần nữa, anh ta gầy đi rất nhiều, nhưng người lại có tinh thần hơn, nhất là vẻ linh hoạt trong đôi mắt kia.

“Đi! Dẫn em tới một nơi.” Không nói lời nào liền túm người đưa lên xe.

“Đi đâu?”

“Đến rồi sẽ biết.” Anh ta còn nói: “Tối hôm nay xin nghỉ đi.”

“...”

“Xin cả ngày hôm nay, được không?”

“...” Không được.

“Haiz... Số anh khổ quá mà. Mời ai đó nhiều mì thịt bò như vậy... Mà ai đó không biết cảm ơn, chậc chậc, vong ân phụ nghĩa.” Người đàn ông ngồi chỗ tài xế vừa lái xe, vừa như tự lẩm bẩm, lại nói to đến mức Giản Đường khó có thể bỏ qua được.

“Haiz... Đáng tiếc nhiều bát mì thịt bò như vậy, mời không cho ai đó ăn rồi.”

Giản Đường tiếp tục im lặng, không phát biểu ý kiến.

“Mì thịt bò ơi mì thịt bò... Mày chết thật đáng thương mà, người ta nói ăn xong nuốt lời, cô gái nào đó quá vong ân phụ nghĩa, ăn nhiều bát mì thịt bò như vậy của mình, mà ngay cả xin nghỉ cũng không muốn.”

“...” Giản Đường có xúc động “sôi máu”, mà cảm giác này, đã lâu rồi không có, ít nhất là trong khoảng thời gian Tiêu Hoành biến mất, tâm trạng của mình cũng chưa từng dao động như thế.

“Mì thịt bò của tôi ơi...”

Giản Đường nghiến răng, rốt cuộc...

“Thực ra...” Cô chậm rãi mở miệng, người đàn ông bên cạnh, ánh mắt sáng lên... Cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện... “Thực ra... Tôi đâu có thích ăn mì thịt bò.”

Ở bên cạnh, người đàn ông nhếch miệng lên, đột nhiên ngừng lại, lúng túng trong chốc lát rồi thay đổi: “Khụ khụ, e hèm... Em nói gì? Anh đột nhiên không nghe thấy! Không, nghe, thấy!”

“Tôi nói...” Giản Đường hiện lên một chút bất đắc dĩ nơi đáy mắt: “Tôi đồng ý với anh, tối nay xin nghỉ. Nhưng anh phải nói cho tôi biết, muốn làm gì?”

Cô mới vừa dứt lời, người đàn ông ngồi ở ghế lái bên cạnh, lập tức ngạc nhiên quay đầu hỏi cô: “Thật sao? Thật sao thật sao?”

“... Anh Tiêu không phải không nghe thấy sao?”

“Tạm thời không nghe thấy thôi. Giờ nghe thấy rồi.”

“...” May là Giản Đường không có quá nhiều cảm xúc dao động như vậy, người tuy đã sống đến tê liệt rồi, mà trên mặt lúc này vẫn giật giật đầy khả nghi, cô vội vã gục đầu xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Ánh mắt Tiêu Hoành nhìn thấy cảnh này, trong mắt hàm chứa nụ cười.

Giản Đường lại nghĩ tới: “Anh Tiêu, anh còn chưa nói cho tôi biết, tại sao muốn tôi xin nghỉ, anh muốn đi làm gì?”

Đang nói, xe phanh lại, dừng lại rất vững.

“Đến rồi.” Tiêu Hoành cười với cô: “Xuống xe đi, em lập tức sẽ biết.”

Vẻ mặt Giản Đường vô cùng nghi ngờ, Tiêu Hoành đã xuống xe, đi vòng qua phía chỗ ngồi cạnh tài xế, kéo cửa xe ra cho cô: “Tiểu Đường, xuống xe.”

Giản Đường nhìn thoáng qua kiến trúc trước mặt, là một nơi không tính là hoành tráng cải tạo từ nhà xưởng cũ... Trong lòng cô thở phào một hơi, Tiêu Hoành đã không nói gì, dắt tay cô đi vào trong.

Sau khi đi vào, mới phát hiện, chỗ này cũng coi như một chỗ uống trà nghỉ ngơi.

“Tiểu Đường, bánh Black Forest ở đây ngon lắm, lát nữa gọi một cái, em nếm thử xem.”

Tiêu Hoành vừa nói, vừa dẫn Giản Đường vào căn phòng trong cùng.

Giản Đường chỉ nghĩ là Tiêu Hoành lại đột nhiên bốc đồng, dẫn cô đến ăn đồ ngọt.

Đợi đến khi đứng ở cửa phòng, mắt Tiêu Hoành mới lóe lên tia sáng, nói với cô: “Anh giới thiệu cho em bạn thân lúc đi học ở nước ngoài của anh.”

Nghe vậy, Giản Đường lập tức khẩn trương: “Tôi không...”

“Soạt” một tiếng, Tiêu Hoành đã đẩy cửa phòng ra: “Tiểu Đường, nào, anh giới thiệu với em, bạn thân lúc đi học ở nước ngoài của anh, Lục Sinh, Kane.”

Cửa mở ra, ánh mắt ba người đều ngẩn ra.

Trong chốc lát, sắc mặt Giản Đường tái nhợt!

Truyện convert hay : Tịch Gia Mỗi Ngày Đều Tưởng Quan Tuyên

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện