CHƯƠNG 130: THAY ĐỔI
Lúc ánh mắt cô nhìn thấy tấm thẻ từ kia, bả vai Giản Đường không thể khống chế được khẽ run lên… Hoá ra anh sớm đã đoán được suy nghĩ của cô!
Đầu tóc Thẩm Tư Cương ướt sũng, nước thuận theo từng lọn tóc, đua nhau chảy xuống từng giọt, anh bước tới chỗ Giản Đường.
Không còn đường lui, cô nuốt nước miếng, vô cùng lo lắng.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi sai rồi! Tôi xin lỗi anh!” Lập tức, đáy mắt cô loé lên một tia sáng không dễ dàng bị phát hiện, vừa nói vừa co đầu gối quỳ xuống trước mặt người đàn ông kia.
Một cánh tay đưa ra, vững vàng nâng cánh tay của cô, Giản Đường ngẩng đầu liền thấy gương mặt người kia gần trong gang tấc, đang cười như không cười cúi đầu nhìn mình: “Tổng giám đốc Thẩm… Tôi, tôi xin lỗi anh, tôi, tôi biết sai rồi.”
“Hả? Biết sai rồi ư?” Người đàn ông cúi đầu sâu hơn, cười như không cười, hỏi: “Vậy cô có biết cô sai chỗ nào không?”
Rốt cuộc… ý của Thẩm Tư Cương là sao? Trong lòng Giản Đường có chút lo lắng: “Tôi không nên không nghe lời của tổng giám đốc Thẩm…” Lúc nói ra câu này Giản Đường không hề nghĩ rằng người đàn ông đối diện đã nhìn thấy rõ sự bất đắc dĩ trong đôi mắt cô.
Cô còn chưa nói hết đã bị một tiếng cười khẽ cắt ngang, bỗng nhiên Giản Đường cảm thấy thân thể nhẽ bẫng, cả người bỗng lơ lửng trên không: “Tổng giám đốc Thẩm!” Cơ thể đột nhiên lơ lửng trên không, chân không chạm đất khiến cô cảm thấy bất an, cô lập tức thay đổi sắc mặt, kêu lên sợ hãi.
Giản Đường không có thời gian để nghĩ xem người này rốt cuộc muốn làm gì cô, chỉ biết rằng ngay giây tiếp theo, cô đã vững vàng yên ổn ngồi trên giường: “Suỵt!” Anh ra hiệu cho cô giữ im lặng. Cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy một bóng đen đang hướng đến cô, anh ta duỗi tay về phía cô, cô cứ ngỡ mình sẽ bị đánh: “Xin đừng đánh tôi!”
Dường như chẳng kịp nghĩ ngợi gì, cô chỉ thấy cánh tay Thẩm Tư Cương vươn về phía mình, ngay lập tức liền hét lên theo bản năng rồi đột nhiên sợ hãi run rẩy…
Người đàn ông đứng bên cạnh giường hơi nheo mắt lại, anh nhìn bàn tay của mình, lại quay sang nhìn người phụ nữ đang ôm đầu trên giường… Anh phát hiện, hành vi của người phụ nữ này hoàn toàn là phản xạ vô điều kiện, theo bản năng hình thành động tác phòng vệ.
Sâu trong đôi mắt là ánh nhìn càng lúc càng lạnh… Anh chẳng qua chỉ là một người từng bắt cô trong quá khứ, người bình thường cùng lắm chỉ là né tránh chứ không phải hình thành phản xạ tay ôm lấy đầu, miệng hét lớn cầu xin tha thứ “Xin đừng đánh tôi…” như vậy. Thẩm Tư Cương mơ hồ lộ ra một chút sát ý.
Giản Đường cắn chặt răng, hai tay ôm đầu. Động tác phòng vệ của cô còn chuyên nghiệp hơn những người đã được luyện tập lâu năm. Nếu như được chấm điểm, nhất định cô sẽ được điểm tối đa.
Đầu cô vùi vào ngực, nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy, chờ cơn đau đánh xuống người, giống như một tử tù đang chờ bị hành hình. Đột nhiên, trên đỉnh đầu hạ xuống một bàn tay, mí mắt cô run lên… Rốt cuộc cũng tới rồi sao?
Nhưng không hề có nắm đấm nào rơi trên đầu cô, ngược lại, có tiếng máy sấy tóc đột ngột vang lên.
Sau đó… cô ngồi ngơ ngác.
Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng nực cười… Anh không đánh cô? Mà lại sấy tóc cho cô?
Thẩm Tư Cương giúp Giản Đường sấy tóc?
Quả là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!
Cô lại không dám tin, len lén liếc nhìn về phía sau… Thấy tà áo choàng tắm màu trắng tinh tươm như áo blouse trắng của bác sĩ đang lay động. Hơn nữa, cảm xúc trên đỉnh đầu lại vô cùng chân thực, cô thậm chí cảm nhận được từng ngón tay của anh đang luồn vào từng lọn tóc của cô.
Nhưng… chuyện này, sao có thể chứ?
“Đừng nhúc nhích.” Tiếng ra lệnh lạnh nhạt vang lên, Giản Đường lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, không dám động đậy.
Trong phòng ngủ này chốc lát chỉ còn vang tiếng máy sấy tóc kêu ong ong nho nhỏ, không còn bất cứ âm thanh nào khác.
“Được rồi.”
Người kia lại lên tiếng.
Thẩm Tư Cương cất máy sấy tóc, vừa quay người lại đã thấy mặt mũi người phụ nữ kia hết
sức đề phòng nhìn mình, nhìn như một con chim cút bé nhỏ vậy. Trước ánh nhìn của người phụ nữ kia, đôi chân thon dài của anh bước về phía cửa.
Giản Đường mở to hai mắt, nhìn chằm chằm anh không rời… chỉ vì cô muốn nhìn thấy anh đi ra khỏi cửa. Sau đó, sau đó…. “À, phải rồi, cởi đồ ra rồi hẵng ngủ, nếu làm bẩn giường của tôi thì… cô biết đấy, tôi sẽ không vui đâu.”
Sau đó… đi rồi?
Cạch.
Sau khi tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, Giản Đường mới thực sự tin rằng cô không hề nhìn nhầm. Người kia đã đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhưng cô còn chưa kịp thả lỏng người, cửa lại bị mở ra khiến cô bỗng căng thẳng hơn.
Mà người kia bước đến ngăn tủ, lấy ra một cái chăn bông, chẳng nói lời nào lại bước ra ngoài.
Nghĩa là… đêm nay anh ta không ngủ ở đây sao?
Đêm nay, Giản Đường mở to mắt nằm cho đến hừng đông, mãi vẫn không hiểu ý đồ của người kia là gì… Bất kể là sấy tóc cho cô, hay là ôm chăn ra ngoài ngủ, cô đều không hiểu anh rốt cuộc muốn làm gì.
Thậm chí có vài lần, cô muốn đẩy cửa bước ra ngoài phòng khách nhìn một chút, xem xem người kia có thực sự tốt bụng dâng tặng giường ngủ cho cô, còn bản thân anh đi nằm sofa hay không?
Nhưng cuối cùng, cô không nói gì, chỉ cười khẽ: Chả lẽ lương tâm của anh trỗi dậy sao? Chẳng bằng cứ tin rằng lợn nái cũng có thể leo cây thì hơn.
Cả đêm không chợp mắt, cho đến khi trời sáng, cô biết cô lại trở về với cuộc sống buồn chán nhưng bình lặng.
Nhưng cô chưa từng nghĩ đến, trong giây phút cửa phòng mở ra, thế giới của cô rốt cuộc không thể trở lại quãng thời gian buồn chán bình lặng kia nữa.
“Sửa soạn một chút.” Một bộ quần áo được ném đến trước mặt cô, người kia cũng bắt đầu chỉnh lại tay áo sơ mi trắng: “Lát nữa đến công ty với tôi.”
“Công ty… Không phải công ty chỉ hoạt động vào ban đêm thôi sao?”
Đột nhiên!
Một ánh mắt lạnh nhạt liếc qua: “Ai nói với cô là nơi đó?”
Giọng nói lạnh nhạt, không nhanh không chậm vang lên: “Mau đi thay đồ, sáng nay có cuộc họp.”
Chân của Giản Đường giống như mọc rễ, cả người cô vẫn đứng yên tại chỗ.
“Còn đứng đấy làm gì?” Người đàn ông nói.
Trong lòng Giản Đường càng lúc càng thêm bực bội: “Tổng giám đốc Thẩm, anh là ông chủ lớn, nhưng tôi đã vào làm ở công ty Đông Kinh, tôi là nhân viên của công ty Đông Kinh, không phải là nhân viên của bất kỳ công ty nào khác.” Bộ trang phục trong tay cô, càng nhìn càng ngứa mắt, chẳng biết cô lấy đâu ra can đảm, chỉ thấy cô buông lỏng tay, bộ trang phục lập tức “bất cẩn” rơi xuống đất.
Thẩm Tư Cương liếc mắt nhìn, sau đó giương mắt nhìn, nhướng mày: “Nhặt lên.” Giọng nói rất nhẹ nhưng không dễ phản kháng.
Giản Đường đứng yên tại chỗ, hai tay vặn vẹo phía sau lưng, đứng yên bất động.
“Giản Đường, nhặt lên.” Anh lặp lại, ánh mắt thâm sâu, tràn đầy thâm ý.
Trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi: “Tôi là nhân viên của công ty Đông Kinh, là nhân viên PR tại công ty. Tôi không phải nhân viên của công ty Thẩm Thị.” Ý của cô là, cô sẽ kiên định không đi theo anh đến Thầm Thị.
Thẩm Tư Cương bước về phía Giản Đường, Giản Đường muốn lùi lại, nhưng dưới chân như bị mọc rễ không lui được. Thẩm Tư Cương bước đến trước mặt cô, nhìn cô một cái, sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của cô, anh cúi người xuống nhặt bộ trang phục lên, đưa đến trước mặt Giản Đường:
“Giản Đường, những gì cô đã mất, tôi sẽ thay cô tìm về.” Đôi mắt anh chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt: “Thay đồ đi.”
Chính câu nói này, ban đầu Giản Đường nghe không hiểu, nhưng mãi đến sau này, cô mới hiểu rõ ý tứ câu nói ngày hôm nay của Thẩm Tư Cương.
Truyện convert hay :
Hào Môn Người Thừa Kế