CHƯƠNG 142 ĐỒ CỦA CÔ, CÔ MUỐN TỰ TAY LẤY LẠI
“Hạ Phong Bắc, ông có ý kiến gì không?” Con ngươi đen của người đàn ông này lại nhìn sang phía ông cố Hạ, rõ ràng ông ta đã thẹn quá thành giận, nhưng không thể không nhẫn nhịn.
Người tinh mắt đều sẽ nhìn ra rằng, với bản lĩnh chọc người khác phải tức giận này của Thẩm Tư Cương, ông cố Hạ không trúng gió đã là tốt lắm rồi. Cây quải trượng mà ông ta nắm trong tay đang chống trên mặt đất không ngừng lay động, đến cuối cùng cũng không nói gì.
Trong ánh mắt của Giản Đường hiện lên sự kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh… Rốt cuộc người này có ý gì?
Thẩm Tư Cương cụp mắt, liếc nhìn khuôn mặt của Giản Đường, bờ môi mỏng của anh bỗng cong lên: “Giản Đường, cô muốn làm thế nào?”
Cô muốn làm thế nào?
Giản Đường thừa biết sẽ không có chuyện Thẩm Tư Cương đột nhiên nảy lòng tốt, cho dù khi Thẩm Tư Cương hỏi ra câu này, những người xung quanh đều không thể tin được, ai nấy đều bàn tán xôn xao:
“Chắc không phải tổng giám đốc Thẩm muốn làm chỗ dựa cho cô ta chứ?” Thế nhưng, trong lòng Giản Đường quá hiểu người đàn ông đang đứng cạnh cô giờ khắc này.
Nếu anh là người tốt… Sao cô lại rơi vào tình cảnh thế này!
Cô quá rõ rồi.
Giản Đường bỗng nhắm mắt lại, trong lòng cô đang có hai dòng lực lượng giằng co với nhau, cô biết, nhất định cô phải đưa ra quyết định… Người đàn ông này đang ép cô phải đưa ra quyết định!
Cô muốn làm thế nào?
Quả thực sự nuông chiều của ông nội không phải là đơn thuần, nhưng cô vẫn cảm ơn ông. Nếu không có ông, cô sẽ giống như những cô tiểu thư dựa dẫm vào bố mẹ kia, tới cuối cùng sẽ bị dùng làm công cụ để đưa đi kết hôn. Nếu không có ông, cô sẽ không thấy được một thế giới rộng lớn như vậy, cũng sẽ không có một cuộc sống vất vả nhưng tuyệt vời đến thế trước khi bị vào tù.
Sinh ra trong nhà giàu, được sống một cuộc sống sung túc trong mắt người khác, đương nhiên sẽ phải mất đi một số thứ, nhất là con gái. Ông nội đã cho cô cơ hội để lựa chọn, ngoại trừ việc suy tính cho nhà họ Giản, ông vẫn luôn rất tốt với cô. Tất cả cô đều khắc ghi, cũng biết ơn.
Đột nhiên, cô mở mắt ra, trong ánh mắt là sự kiên định: “Tổng giám đốc Thẩm, mong anh cho tôi vay một ngàn bốn trăm tỷ.”
Người đàn ông đang khoác tay lên vai cô vui vẻ nhếch khóe môi lên, một sự tán thưởng lướt qua nơi đáy mắt… Nếu cô giống như những người đó, tưởng rằng anh có ý tốt, sẽ làm chỗ dựa cho cô, sẽ giúp cô đoạt lại “Ái Tình”, vậy thì cô cũng sẽ không phải là Giản Đường!
Thẩm Tư Cương ngầm nói trong lòng: Quả nhiên, dù có thay đổi thế nào, từ sâu trong xương cốt, cô gái này vẫn là Giản Đường của ngày nào.
Nếu cô trực tiếp mở miệng cầu xin anh, bảo anh giúp cô giành lại “Ái Tình”… Vậy thì, thực sự cô đã biến thành một người khác rồi.
Nhưng…
“Một ngàn bốn trăm tỷ sao… Cô dùng cái gì để mở miệng với tôi? Tôi là thương nhân, không phải nhà từ thiện, Giản Đường, cô nghĩ cho kĩ đi, dùng cái gì để đặt cọc? Hả?”
Anh nói từ tốn, không nhanh không chậm.
Dùng cái gì để đặt cọc?... Giản Đường nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt phức tạp, cô cắn răng, đánh bạc nói: “Sau này, tôi sẽ nghe theo lệnh của tổng giám đốc Thẩm.”
Đồng nghĩa với kí khế ước bán thân!
Thẩm Tư Cương nghe vậy, anh rất vui vẻ. Nhưng thấy cô gái trước mặt cứng ngắc, có vẻ như vô cùng căng thẳng, Thẩm Tư Cương nói sảng khoái: “Được, cho cô vay.”
Vẻ cứng ngắc của Giản Đường không dám thả lỏng ra chút nào: “Cám ơn tổng giám đốc Thẩm.” Nói xong, cô xoay người, nhìn về phía Giản Chương Đằng: “Con muốn lấy lại thứ vốn dĩ thuộc về con, trả một ngàn bốn trăm tỷ để mua “Ái Tình”.”
Cô nhìn Giản Chương Đằng không rời mắt, không còn chút gì là dịu hiền.
Lúc này Giản Chương Đằng cũng không được lời nào. Ông rất khó xử, Thẩm Tư Cương đang đứng đằng sau đứa nghiệt súc này, nhưng vừa rồi “Ái Tình” đã được chuyển cho ông cố Hạ, khó mà làm tốt được. Ông không dám đắc tội Thẩm Tư Cương, ai biết
được đứa nghiệt súc này có quan hệ thế nào với Thẩm Tư Cương?
Không chỉ một mình Giản Chương Đằng không hiểu. Mới đầu, tất cả mọi người chi cho rằng hôm nay Thẩm Tư Cương đưa Giản Đường về nhà họ Giản chỉ là muốn khiến Giản Đường phải chịu nhục, nhưng không ngờ lúc Hạ Võ định đánh người thì anh lại đứng vào bên cạnh Giản Đường. Lúc mà mọi người cho rằng Thẩm Tư Cương sẽ trở thành chỗ dựa cho Giản Đường thì cô lại vay tiền Thẩm Tư Cương… Nếu anh thực sự muốn làm chỗ dựa cho Giản Đường, nếu Thẩm Tư Cương có quan hệ gì mập mờ với Giản Đường, cần gì phải vay tiền nữa?
Không ai hiểu nổi mối quan hệ này.
Tuy Giản Chương Đằng không rõ cho lắm, nhưng ông không muốn đắc tội Thẩm Tư Cương. Liếc nhìn ông cố Hạ, ông đột nhiên nảy ra một ý, nói ngay: “Chuyện này, Tiểu Đường, vừa rồi con cũng thấy rồi đấy, “Ái Tình” đã được ông cố Hạ giật được rồi.”
Người nhà họ Hạ nghe vậy đều thầm mắng Giản Chương Đằng không phải thứ gì tốt đẹp, ông ta không muốn đắc tội với người ta, liền để bọn họ làm.
Ánh mắt của Giản Đường chuyển sang ông cố Hạ: “Ái Tình là do một tay tôi và ông nội tôi dựng lên, người nhà họ Hạ cần gì phải nhúng tay vào chuyện hôm nay, ông cố Hạ là người thông minh, chi bằng nhượng lại đi.”
Thậm chí một câu nói thừa thãi cô cũng không muốn nói, trực tiếp bảo ông cố Hạ từ bỏ “Ái Tình”.
Cả khuôn mặt của ông cố Hạ tỏ rõ sự tức giận, nhưng nhìn thấy đôi mắt như cười mà không phải cười của người đứng đằng sau Giản Đường, trong lòng ông ta rất ngột ngạt: “Ông già họ Hạ tôi đây không tranh giành với trẻ con, nói ra mất mặt. Hừ!”
Câu nói này đã thay cho câu trả lời.
Ánh mắt của Giản Đường lại rơi vào người Giản Chương Đằng: “Ba năm trước, người nhà họ Giản quyết định dứt khoát như thế, không để lại một con đường nào để cứu vãn, sự thật là sợ bị liên lụy, hay là có nguyên nhân khác, trong lòng chúng ta đều biết rõ. Tới lúc này, nhắc lại quá khứ cũng chẳng để làm gì.Ông Giản, hôm nay tôi tới đây chỉ vì “Ái Tình” là món quá mà ông nội tặng cho tôi. Mặc dù ông nội khá tiếc nuối khi tôi không phải con trai, nhưng tình thương dành cho tôi thì không có chút gì là giả. Chỉ khi “Ái Tình” nằm trong tay tôi, ông nội mới có thể yên tâm nơi chín suối. Tôi chỉ hỏi ông Giản một câu, một ngàn bốn trăm tỷ, ông có để lại “Ái Tình” cho tôi không?”
Giờ phút này, dường như tất cả mọi người lại thấy được đóa hoa hồng lãnh ngạo cùa Bến Nhà Rồng năm đó trên người con nhóc vừa gầy gò, vừa xấu xí này.
Mặc dù cô hỏi là “có để lại cho tôi không”, nhưng rõ ràng, thái độ của cô như muốn thể hiện quyết tâm “ông không để lại cho tôi thì tôi sẽ giành bằng được”.
Sắc mặt của Giản Chương Đằng lúc thì xanh, lúc thì đỏ, sặc sỡ như một khay màu nước vậy. Trước mặt bao nhiêu người, bị đứa con gái mà mình không thèm nhận ép hỏi như thế, khuôn mặt già của ông không biết phải đặt vào đâu.
Giản Chương Đằng không còn đường lui, thấy những cặp mắt đang xem kịch vui ở xung quanh, ông càng thêm thấy khó chịu.
Bà Giản khôn khéo bước ra: “Tiểu Đường, mọi người cũng biết “Ái Tình” là do ông nội để lại cho con, nếu con muốn lấy lại thì cứ mọi với bố mẹ một tiếng. Bố con muốn giữ thể diện, cho con cũng không sao… Nếu ngay từ đầu con đã nói tử tế với bố con, bố con mềm lòng rồi, thế nào chẳng để cái thể diện đó sang một bên. Mẹ thay mặt bố con để lại Ái Tình cho con.”
Nhìn những “người nhà” trước mặt, Giản Đường đã chết lặng rồi, nói thì hay, lúc trước là ai sỉ nhục cô, muốn đuổi cô đi trước mặt mọi người?
Cô cụp mắt xuống… Chỉ cần lấy lại được “Ái Tình”, thì những người nhà này thích nói gì thì nói.
Cô vay một ngàn bốn trăm tỷ của Thẩm Tư Cương chỉ là vì… đồ của cô, cô muốn tự tay lấy lại!
Truyện convert hay :
Trọng Sinh Tám Vạn Năm