CHƯƠNG 18: CƠ THỂ CÔ LÀ LẠNH HAY NÓNG
Thẩm Tư Cương là sếp của Tô Mịch, Tô Mịch không thể nói ra chỗ sai của Thẩm Tư Cương, nhưng lại đứng về phía Giản Đường, đau buồn thay cô.
Cô gái này rốt cuộc đã đắc tội với sếp cô như thế nào mà phải chịu sự đối xử tàn nhẫn đến thế?
Tô Mịch vẻ mặt phức tạp nhìn Giản Đường đang tập tễnh vịn tường mà đi.
Tiền và thẻ trong tay cô như củ khoai nóng bỏng tay.
Tô Mịch đi như bay xông vào phòng làm việc, đem tất cả tiền và thẻ nhét vào két sắt trong phòng, lúc này mới cảm thấy lòng bàn tay không còn đau rát nữa.
Khi Tô Mịch trở về phòng 606, vừa mở cửa đã suýt chút nữa đụng trúng Thẩm Tư Cương.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Tô Mịch cung kính chào, Thẩm Tư Cương “ừ” nhẹ rồi vòng qua cô đi ra ngoài.
Lúc Tô Mịch tiến vào phòng thì đám cậu ấm đó vẫn đang bàn luận: “Con đàn bà vừa rồi đúng là quá đê tiện! Ông đây tung hoành tình trường bao năm, cũng gặp đủ loại đàn bà ham tiền rồi, nhưng chưa từng thấy con nào ham tiền đến mức hèn hạ như vậy. Hừm!”
“Đúng vậy, con đàn bà kia bò trên sàn vẫy đuôi đúng là ti tiện, thật muốn gọi người đến giẫm hai chân cô ta, hèn hạ vì tiền mà mặt dày đến mức này đúng là không kẻ nào hơn được.”
Tô Mịch rất muốn phản bác!
Căn bản không phải như thế!
Nếu Giản Đường thật sự ham tiền như vậy thì sao sau khi ra khỏi phòng Giản Đường lại không chút luyến tiếc vứt toàn bộ số tiền cho cô chứ?
Nếu Giản Đường thật sự ham tiền như vậy thì đã giữ lại số tiền đó rồi, sao có thể ném hết đi, nhìn cũng không nhìn mà quay đầu đi thẳng?
...
Giản Đường rất mệt, cô quay về phòng thay đồ lúc trước Tô Mịch dẫn tới, cởi bỏ bộ đồ hề trên người xuống, thay sang quần áo của mình.
Trên trán lấm tấm mồ hôi khiến cô vô cùng khó chịu, Giản Đường đi vào phòng vệ sinh mở vòi nước rửa lớp mồ hôi dính dấp trên mặt.
Một luồng gió mạnh thổi qua... Giản Đường cứng người nhìn người đàn ông xuất hiện trong gương, nắm tay không tự chủ mà nắm chặt lại.
“Tổng giám đốc Thẩm.”
Trong gương, người đàn ông vẻ mặt vô cảm nhìn cô. Hồi lâu anh khẽ cười: “Ha, càng ngày càng tự biết mình rồi, kẻ không ngoan cứ đưa vào nơi đó giáo dục lại, quả nhiên đã ngoan hơn nhiều.”
Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt Giản Đường, bàn tay kia bao trùm hơn nửa gương mặt cô, ngón cái chậm rãi niết khuôn mặt không còn chút máy, khóe miệng lạnh lùng cong lên: “Đáng tiếc đã muộn rồi. Giản Đường, cô cả nhà họ Giản, sớm biết như vậy thì làm gì có năm xưa. Ba năm trước nếu cô sớm biết điều ngoan ngoãn thì đã không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay. Cô nói có phải không?”
Trái tim Giản Đường run rẩy... Cô hiểu ý của anh.
Anh nói, ba năm trước nếu như cô ngoan ngoãn như bây giờ, nếu như cô không ra tay với Hạ Viên Miên, thì sẽ không có ba năm lao ngục. Cô vẫn sẽ là cô cả của nhà họ Giản chứ không phải cô gái đáng thương của ngày hôm nay.
Cô hiểu... Cô hiểu hết!
Bờ môi cô run rẩy: “Tổng giám đốc Thẩm dạy phải.” Ba năm trước Giản Đường nhất định sẽ biện giải kêu oan, còn cô của ba năm sau đã học được cách im lặng.
Thẩm Tư Cương nhìn dáng vẻ thành thật không phản bác của cô mà nổi trận lôi đình, cơn giận này chính anh cũng không rõ vì sao!
Ánh mắt anh càng thêm ác liệt, nỗi buồn bực trong lòng khiến người đàn ông trước này vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt lại có chút khó chịu.
Anh cau mày, nở nụ cười như ác ma, lạnh lùng nói: “Giản Đường, cô cả nhà họ Giản, hôm nay cô lại khiến tôi mở mang tầm mắt rồi. Cô nói xem, nếu để anh trai cô nhìn thấy bộ dạng chó vẫy đuôi mừng chủ của cô, liệu hắn ta có tức chết không?”
Anh không thể làm vậy!... Giản Đường vô thức muốn lên tiếng nói ra câu này. Móng
tay cô bấm sâu vào đùi, Giản Đường nhất thời tỉnh táo lại.
Cô rũ mắt, không dám nhìn vào gương, rất sợ sẽ bị anh nhìn ra manh mối.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi không có anh trai. Tôi từng giết người, từng ngồi tù, bây giờ chỉ là một tù nhân cải tạo bán tiếng cười mà thôi. Nhà họ Giản sao có thể có một đứa con gái là tội phạm giết người?”
Thẩm Tư Cương không ngờ Giản Đường lại có thể nói ra những lời này, sững ra trong chốc lát, đột nhiên anh mỉm cười: “Giản Đường, trước đây đúng là tôi đã coi thường cô, cô thật máu lạnh. Thảo nào năm đó lại có thể làm ra chuyện ác độc như vậy.
Giản Đường im lặng vùi đầu xuống, để mặt ngôn từ lạnh băng của đối phương xuyên qua trái tim, kích động linh hồn.
Máu lạnh ư? Không phải là do anh ép tôi sao? Thẩm Tư Cương!
“Có điều tôi rất tò mò, dưới trái tim máu lạnh độc ác này, dưới thể xác vô tình này, cũng là máu lạnh... hay là nóng bỏng?”
Nghe giọng người đàn ông, Giản Đường lập tức cứng người! Thân thể nóng bỏng phía sau đột nhiên dán vào lưng cô!
Lưng cô căng ra, Giản Đường sợ đến mức run lên, cô cụp mắt nhìn xuống, bàn tay Thẩm Tư Cương đang kéo khóa trên bụng dưới của cô.
Chiếc áo khoác rộng bị cởi ra hai nút, bàn tay kia trượt vào trong lớp áo của cô... Giản Đường lại run lên.
Thẩm Tư Cương vô thức nhíu mày... Trong áo khoác còn một lớp áo lông, giờ đang là mùa hè, cô lại mặc áo lông?
Thẩm Tư Cương nghi ngờ trượt tay vào trong vén lớp áo lông của Giản Đường lên... “Thẩm Tư Cương!” Trong lúc kinh hoàng, Giản Đường không kịp nghĩ ngợi đã kêu lên!
Thẩm Tư Cương chậm rãi nheo mắt, lạnh lùng hỏi: “Cô gọi tôi là gì?”
Bờ vai Giản Đường run lên: “Tổng, Tổng giám đốc Thẩm.” Cô có thể cảm giác được bàn tay kia đang vuốt ve bụng cô dưới lớp áo lông, kinh hồn bạt vía mà cảm nhận bàn tay đang hướng về phía vùng eo bên trái... càng lúc càng đến gần vết thương cô không muốn để lộ trước mặt người ngoài.
Tim Giản Đường đập càng nhanh, bàn tay kia đã vượt qua phần hông bên cạnh.
“Tổng giám đốc Thẩm!” Cô sợ hãi kêu lên!
“Lại làm sao?” Không biết có phải ảo giác hay không mà giọng nói của Thẩm Tư Cương lại nhiễm vài phần dục vọng.
Lúc này đầu óc Giản Đường suy nghĩ thật nhanh!
“Tổng giám đốc Thẩm! Trả tiền!” Cô nói: “Tôi là kẻ bán rẻ tiếng cười, nếu đã là bán, Tổng giám đốc Thẩm sờ tôi đương nhiên cũng phải trả tiền.
Nghe cô nói với giọng đương nhiên, Thẩm Tư Cương lại nhớ đến cảnh tượng trong phòng 606, người phụ nữ anh đang ôm trong lòng là kẻ vì tiền mà ti tiện hèn mọn đến thế nào, đột nhiên ham muốn nổi lên biến mất ngay lập tức.
Nhìn người phụ nữ trong lòng anh càng thêm khó chịu, Thẩm Tư Cương quy cảm giác quái dị trong lòng là do ghê tởm cô.
Thẩm Tư Cương lập tức thả Giản Đường ra: “Cút đi.”
Giản Đường vừa bò vừa chạy ra khỏi phòng vệ sinh, cô không dám ngừng lại một chút nào, kéo cửa phòng cắm đầu chạy thẳng.
Trong nhà vệ sinh của phòng thay đồ, Thẩm Tư Cương vẻ mặt tuấn tú tản ra khí lạnh cự tuyệt tất cả mọi người, sự lạnh lùng như có thể xuyên thấu lòng người.
Giản Đường xin nghỉ với Tô Mịch rồi vội vội vàng vàng đến ký túc xá nhân viên ở tiểu khu Nam Long.
Tần Mạn Mạn ở cùng cô vẫn chưa về, cô đứng trước cửa sổ, ngẩng đầu đờ đẫn nhìn ra ngoài. Cửa sổ mở rộng, gió lạnh mang theo mưa phùn tạt vào người cô.
Cô nói: Ngày mai sẽ tốt lên thôi.
Truyện convert hay :
Xuyên Qua Thú Thế: Thú Vương, Đừng Xằng Bậy!