CHƯƠNG 198 PHÍA SAU CHÂN TƯỚNG, RƠI XUỐNG VỰC THẲM LẠNH GIÁ
Khuôn mặt quản gia Hạ đen sì lại… Ánh mắt xa xăm nhìn chằm chằm lên người Giản Đường, lời đã nói ra như cốc nước đổ đi, có muốn thu lại cũng khó.
Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Giản Đường, ngược lại khuôn mặt ông lại bình tĩnh trở lại.
Giản Đường kinh ngạc nhìn ông già trước mặt… Chẳng thể nào hiều nổi trên đời này sao lại vẫn có người bố có thể tự ta giết chết con gái ruột của mình được cơ chứ, cho dù là Giản Chương Đằng, với sự sống chết của con gái mình, ông ta cũng không tự tay làm ra cái loại chuyện mất hết đạo đức như vậy.
“Sao ông nỡ lòng nào xuống tay được chứ!” Cô giận dữ trách mắng… Cho dù giữa cô và Hạ Viên Miên đã thành thâm thù đại hận nhưng chuyện bố giết con gái nói ra kinh thiên động địa thế này, giờ cô nghe xong cũng chẳng thể làm thinh được!
“Tại sao?” Cô nhìn quản gia Hạ: “Tại sao! Tại sao ông phải làm ra loại chuyện như vậy chứ? Lẽ nào ông không sợ bị trời đánh sao?”
Không phải là cô đang đòi lại công đạo cho Hạ Viên Miên mà là cô không thể vượt qua nổi sự cương trực trong lòng ấy, vốn tưởng rằng trước năm hai mươi tuổi cô đã được hưởng vinh hoa phú quý, ngợp trong vàng son xa xỉ, sau năm hai mươi tuổi cô đã nếm trải cuộc sống sống không bằng chết, thấp hèn như hạt bụi.
Chuyện tốt, chuyện xấu cô đều đã trải qua hết rồi.
Vốn tưởng rằng trên thế giới này khó mà có chuyện gì có thể làm cô kinh ngạc hơn những chuyện đó nữa, nhưng hôm nay, có người đứng trước mặt cô, không chút hối hận mà nói với cô rằng: Tôi, đã chính tay giết con gái mình, rồi giáng họa cho cô.
Không phải là đòi lại công bằng cho Hạ Viên Miên!
Mà là vì ba năm tù mà cô phải ngồi! Cô cũng phải làm cho rõ… tại sao!
Lại có lí do gì có thể khiến một người bố có thể ra tay với con gái ruột của mình… Cô tuyệt đối sẽ không tự cho là đúng mà cho rằng quản gia Hạ làm như vậy chỉ là vì muốn hãm hại cô thôi đâu… Không có lí nào!
“Tại sao?” Quản gia hạ cưới một cách mỉa mai: “Muốn biết tại sao thì đợi cô xuống địa ngục đi mà hỏi diêm vương đi!” Nói rồi, hếch con mắt già nua lên, Giản Đường nhìn rõ được trong đôi mắt già nua kinh trập đó là ý nghĩ giết người, trong lòng đập “thình thịch”, con người này sắp lập tức ra tay với cô rồi!
“Đợi đã!” Cô vô cùng sốt ruột mà thét lên: “Chú Hạ, dù chú muốn làm gì thì chú cũng đợi chút đã. Cháu… trao đổi với chú một bí mật của Viên Miên. Điều kiện là chú nói cho cháu tại sao chú phải làm như thế!”
Trong lòng cô rối loạn vô cùng, cho dùng biết hôm nay không thể chạy thoát được nhưng cũng không cam tâm cứ như vậy mà làm con ma mơ hồ.
“Chú Hạ, chúng cũng phải để cháu chết một cách rõ ràng chứ. Năm đó tại sao chú lại làm vậy với Hạ Viên Miên, chú tự tay ra tay với con gái ruột của mình… Chắc không phải chỉ là vì muốn hãm hại cháu đấy chứ? Chuyện năm đó dù cho chú vì lí do gì, nhưng cháu đã thực sự phải ngồi ba năm tù, chí ít thì chú cũng phải nói cho cháu lí do tại sao trước khi cháu chết chứ.”
Trên thế giới này có địa ngục, nhân gian, nhưng chết đi rồi có thật là có 18 tầng địa ngục không… Ai mà nói rõ cho được?
Những câu hỏi lúc sống không làm rõ được trông chờ vào lúc chết để hỏi Diêm Vương?
Quản gia Hạ vốn định ra tay nhưng sau khi nghe được lời nói chân thành khẩn thiết của Giản Đường thì trong mắt ông lại lộ ra suy nghĩ.
Về bí mật của Viên Miên trong câu nói của Giản Đường, quản gia Hạ… dường như có chút động lòng.
“Được, cô nói đi. Nhưng tôi cảnh cáo cô trước, nếu cô dám ăn nói linh tinh giả mạo bí mật của Viên Miên thì đừng trách tôi nuốt lời đấy.”
Giản Đường vội vàng gật đầu:
“Viên Miên có một lần khóc đỏ cả mắt, nói với tôi, chú Hạ chê bai cô ấy không phải con trai, chú thấy cô ấy làm chú mất mặt, chú ở bên ngoài vẫn còn môt đứa con trai riêng, nhưng sau đó đứa con trai riêng đó của chú bị xe tông chết. Cô ấy còn khóc rất lâu, cô ấy nói cho dù chú không thích cô ấy nhưng người bị xe tông chết kia là em trai cô ấy. Nhưng đứa em trai đến lúc chết ấy chú cũng chẳng thèm đồng ý để cô ấy nhìn lấy một lần. Cô ấy rất buồn.”
Đứa con trai riêng của quản gia Hạ… Chuyện này có lẽ có thể coi là bí mật rồi chăng?
Giản Đường vốn có hơi lo là quản gia Hạ sẽ không nhận, nhưng không ngờ rằng lúc cô nói xong những lời đó, tâm trạng quản gia Hạ đột nhiên kích động, bung bét hết ra:
“Nó buồn sao? Nó có gì để buồn chứ! Lượng Lượng chính là bị nó bỏ tiền thuê người đâm chết!” Tâm trạng quản gia Hạ
bỗng nhiên vô cùng kích động: “Nó đâm chết Lượng Lượng rồi còn đi mèo khóc chuột với cô!” Bỗng nhiên, sắc mặt quản gia Hạ kì lạ mà nhìn chằm chằm Giản Đường:
“Đúng, cô nói đúng, không phải là nó tự sát. Loại người đến em ruột mình còn có thể hại được như nó thì sao có thể tự sát chứ! Không phải cô muốn biết rốt cuộc tại sao nó lại chết sao? Là tôi. Là bị tôi, bị tôi dùng gối bịt mặt bịt cho đến chết đấy!”
Trong lòng Giản Đường đã rối như tơ vò rồi… Nhìn ông già trước mặt như điên cuồng mà miêu tả tỉ mỉ lại là ông đã làm cách nào để bịp chết đứa con gái ruột này của ông, cô cảm thấy… quản gia Hạ điên rồi!
Sau khi quản gia Hạ thuật lại xong, lại cười khanh khách một cách cổ quái, nhìn chằm chằm vào Giản Đường:
“Bịp chết nó, sau đó tôi biến hiện trường thành vụ tự sát. Tôi nhìn nó giãy giụa đến khi tắt thở, cuối cùng không động đậy nữa, liền nghĩ đến tình cảnh bi thảm của Lượng Lượng bị xe kéo lê mười mấy mét vẫn chưa tắt thở, giãy giụa dưới đất như cá thiếu nước là tôi liền thấy sảng khoái, cuối cùng tôi cũng thay Lượng Lượng báo thù rồi!”
Giản Đường kinh ngạc nhìn ông già như điên dại trước mặt… “Chú điên rồi! Đó cũng là con gái chú mà! Cả nhà các người điên hết rồi!”
Hạ Viên Miên hại chết con trai riêng của quản gia Hạ, quản gia Hạ liền giết chết Viên Miên! Người cả nhà này đều là đồ thần kinh!
Nhưng cả nhà thần kinh đó còn âm thầm tính kế lôi cô vào nữa!
“Tôi không thể không có con trai nối dõi tông đường được, suy cho cùng thì con gái cũng phải gả đi, con gái gả đi như bát nước hất đi, tôi ở bên ngoài khó khăn lắm mới có được huyết thống của mình, nuôi đến mười hai, mười ba tuổi lại bị con nghiệp chủng kia hại chết!”
“Vậy thì chú càng phải trân trọng đứa con gái duy nhất còn lại chứ!” Chứ không phải là làm ra loại chuyện nghe rợn cả người đó đâu!
“Con gái? Ha ha ha… Con gái?” Quản gia Hạ liên tục nói hai lần chữ “con gái”, sự kì lạ không nói ra được, Giản Đường không nói ra được biểu cảm quái lạ này nghĩa là sao.
Chỉ nghe thấy quản gia Hạ rủ rỉ:
“Năm đó, sau khi vợ đẻ, tôi đến thăm, đích tay tôi ôm con của tôi, nhìn thấy rõ ràng ở chân bên phải của con tôi có một nốt ruồi đen. Đợi đến khi vợ tôi chuẩn bị xuất viện, sau khi tôi đi làm xong thủ tục xuất viện cũng chính tôi là người ôm đứa bé, tôi cũng nhìn thấy rõ ở chân bên phải của đứa bé đó không có nốt ruồi màu đen, vô cùng sạch sẽ!”
Quản gia Hạ nói tiếp: “Viên Miên căn bản không phải con gái ruột của tôi!”
Ầm!
Nổ vang bên tai Giản Đường!
Bị từng câu từng chữ của quản gia Hạ làm cho không còn suy nghĩ được gì.
Cô ngẩn người ra, mãi lâu sau cũng không bình tĩnh lại được… Hạ Viên Miên… không phải con gái của quản gia Hạ… Nhưng… Nhưng… Hai tay bị trói sau ghế của cô run lẩy bẩy, không kiềm chế được mà run lên, móng tay cô đâm xuyên vào lòng bàn tay, hai lòng bàn tay rỉ ra hai dòng máu ấm nóng, thuận theo bàn tay rỏ tí tách xuống dưới nền xi măng.
Giản Đường vẫn chưa kịp tiêu hóa được những thứ đó thì quản gia Hạ đã nhìn cô với bộ mặt độc ác:
“Nhưng Hạ Viên Miên có không tốt đến đâu thì tôi cũng đã nuôi nó mấy chục năm rồi, là tình cảm với chó với mèo! Giản Đường, chung quy tốm lại cũng là tại cô, nếu hôm đó cô đến như đã hẹn, nếu hôm đó Viên Miên không thay cô nhận lấy sự bạo hành và là nhục của những tên súc sinh đó, tôi không nhìn thấy bộ dạng ác độc hoa tường liễu ngõ của nó, nó là người được cậu chủ nhìn trúng, nó không còn trinh trắng nữa rồi, vậy thì không cần phải sống tiếp nữa.
Nhưng nếu không phải vì hôm đó cô không đến địa điểm hẹn trong thời gian hẹn thì sao Viên Miên phải thay cô chịu nhục chứ, những thứ đó đáng lẽ là cô phải nhận lấy mới phải!
Còn tôi, tôi lại… Sao tôi lại vì chuyện nó không còn tinh trắng nữa, lại nghĩ đến sự rat ay độc ác của nó với Lượng Lượng mà nhất thời nghĩ đến chuyện rat ay với nó chứ?... Suy cho cùng cũng là đứa con tôi coi như là con gái ruột đã nuôi hai mấy năm, luôn ở bên nhau sớm chiều mà!” Quản gia hạ cười lạnh lùng:
“Vậy nên người dẫn đến ngày hôm nay đều là cô! Cô hai tôi phải tự tay giết đứa con mình nuôi lớn!”
Nhìn ông già điên cuồng trước mặt, nghe những lời nói oang đường cực độ của ông ta, lúc này trong lòng Giản Đường vô cùng hiu quạnh khô cạn.
Cô không thể nói ra với ông già trước mặt: Trên chân phải của cô có một nốt ruồi đen.
Truyện convert hay :
Tiêu Dao Tiểu Thần Côn