Chương 232:
“Phải, cũng có lẽ là chủ tịch Thẩm cậu, đã từng có một quá khứ mà không ai biết tới với tiểu Đường. Nhưng quá khứ chính là quá khứ. Thẩm Tư Cương, nếu bản thân cậu đã nói rồi, cô ấy là thứ cậu không cần thì hà tất lại không chịu buông tay chứ?”
Nghe xong, trong đôi mắt sâu đen của Thẩm Tư Cương, lóe lên sự hung dữ… Cô ta đã nói với Tiêu Hằng những gì?
“Kể cả giữa hai người đã từng trải qua cái gì, vậy cũng chắc chắn không phải là một chuyện vui vẻ gì. Thẩm Tư Cương, nếu cậu không mù, thì có thể nhìn thấy, tôi có thể làm cho khuôn mặt của cô ấy xuất hiện nụ cười.” Tiêu Hằng không nhường nhịn: “Thẩm Tư Cương, cậu có thể không?”
Tô Mộng cảm nhận được rõ ràng nhất, toàn thân của Boss ở bên cạnh đang cứng đơ lại, cho dù không hiện rõ, nhưng cô ở gần, nên có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đột nhiên! Thẩm Tư Cương nheo mắt lại: “Cậu có hiểu cô ta không?”
“Không phải đang trong giai đoạn tìm hiểu sao?” Tiêu Hằng lẩm bẩm.
“Vậy cậu hiểu được quá khứ của cô ta, cô ta là người như thế nào không?”
“Cô ấy là người như thế nào, cũng không quan trọng, cái quan trọng là, Giản Đường cô ấy là một người con gái tốt”
Tiêu Hằng đột nhiên cau mày lại, “Chủ tịch Thẩm chắc không phải đã yêu cô ấy rồi chứ? Nếu không thì hà tất phải chặn đường tôi lúc này? Chủ tịch Thẩm, nếu như cậu yêu Giản Đường, thì chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng”
Thẩm Tư Cương nghe xong, thẹn quá quá giận: “Tôi yêu cô ta?” Anh cười lạnh lùng: “Thẩm Tư Cương tôi có yêu ai, thì cũng sẽ không yêu cô ta.” Người phụ nữ tùy tiện này, vừa là A Lục, lúc này vừa lại bám vào chàng công tử đẹp trai giàu có Tiêu Hằng kia.
Thẩm Tư Cương lạnh lùng cao ngạo, sao có thể yêu một người phụ nữ hám của tùy tiện được chứ?
Thẩm Tư Cương lúc này thẹn quá hóa giận, anh cũng không hê suy nghĩ, đằng sau mọi tâm trạng bất thường này của anh, có thực sự giống như những gì bản thân anh nói, tuyệt đối sẽ không yêu Giản Đường không?
Anh quá kiêu ngạo rồi, lạnh lùng cao ngạo đến mức không có cách nào để đối diện với sự thật rằng bản thân đã yêu Giản Đường mất rồi. Vì quá lạnh lùng cao ngạo nên anh cứ luôn phủ nhận trái tim của mình!
Đối với cử động lộ rõ ra tâm trạng dao động của Thẩm Tư Cương, giữa hai đầu lông mày của Tiêu Hằng, lóe lên chút ngạc nhiên… Thẩm Tư Cương của lúc này với Thẩm Tư Cương anh từng biết, luôn luôn lí trí luôn luôn lạnh lùng, luôn luôn thờ ơ, giống như một người máy không có cảm xúc kia, thực sự cùng là mọt người sao?
Tiêu Hằng nhìn Thẩm Tư Cương tâm trạng đang dao động ở đối diện, tròn thời gian 30 giây, dần dần, trong ánh
Khóe miệng hơi hơi hếch lên… Nếu như tên họ Thẩm này đã nói cả đời anh cũng sẽ không yêu Giản Đường, vậy cứ tuân theo ý nghĩa của Thẩm Tư Cương thôi. Mà bản thân, lại không có nghĩa vụ phải nhắc nhở tình địch, đúng chứ?
Đến cả Tô Mộng và Thẩm Nhất, cũng không phải kẻ ngốc, đều có thể cảm nhận được sự kì lạ trong Boss của họ.
Tiêu Hằng cười nhẹ: “Vậy là tôi hiểu lâm chủ tịch Thẩm rồi. Có điều Giản Đường rất hợp với khẩu vị của tôi. Mọi người đều nói Tiêu Hằng tôi, là một chàng công tử mười phân vẹn mười.
Tôi cũng không phủ nhận.
Nhưng Giản Đường, tôi thực sự muốn đối xử nghiêm túc”
Tiêu Hãng cười nhẹ nói, lúc nhắc đến Giản Đường, trong đôi mắt đào hoa, lóe lên ý cười. Bất giác, sự ấm áp và dịu dàng đó, dường như có thể lộ ra ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa sổ của xe, tràn vào trong chiếc Bentley của Thẩm Tư Cương.
Không biết tại sao, trong lòng Thẩm Tư Cương lại cảm thấy vô cùng căm phần, không cam tâm, thậm chí còn có một chút ngột ngạt… Nhưng tâm trạng này, đối với anh mà nói, lộ ra quá là bỡ ngỡ.
Người đàn ông ngồi ghế sau chiếc Bentley, trên đôi môi mỏng, chậm rãi nở ra một nụ cười, nhưng nụ cười đó, lại không bằng ánh mắt, ánh mắt có chút tàn nhẫn: “Nếu như cô ta không giống với bộ dạng mà cậu tưởng tượng thì sao?”
“Vậy Tiêu Hằng tôi cũng vẫn cho là cô ấy”
Trên khuôn mặt như ngọc của Thẩm Tư Cương, dần dần hiện lên sự chế giêu, đôi môi mỏng động đậy: “Cậu chủ Tiêu tình cảm nồng nàn, là muốn nói với người họ Thẩm tôi đây, tình cảm giữa cậu và người phụ nữ đó vô cùng bền vững sao? Cho dù có trải qua cái gì, cậu cũng sẽ không vứt bỏ người phụ nữ đó, mãi mãi không rời xa sao?”
Giọng nói lạnh lùng cất lên: “Vậy được, người họ Thẩm tôi không giỏi làm những chuyện uyên ương kia, để tôi xem, cậu chủ Tiêu cậu có thể kiên nhẫn được bao lâu.”
Tiêu Hằng đáp lại: “Núi nước có tương phùng, chúng ta mỏi mắt chờ mong”
“Thẩm Nhất, lái xe” Thẩm Tư Cương lãnh đạm hạ lệnh, cửa sổ ở ghế đăng sau của chiếc Bentley chậm rãi kéo lên. Chiếc xe Bentley màu đen liền ở trước mặt của Tiêu Hằng, vạch ra một đường cong đẹp mắt, quay đầu rời đi.