Chương 235:
Tiếng sấm vang lên bên tai!
Giản Đường ngơ ngác nhìn người đàn ông ở trước mặt… Sao anh ấy lại biết Tiêu Hằng?
Thẩm Tư Cương nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của cô, có một chút sáng khoái khi được báo thù, nhưng cái nhiều hơn, là sự nặng trĩu ở trong lòng.
Anh đột nhiên lại… tóm lấy cô không cần một biện pháp gì sao?
Thẩm Tư Cương từ trước đến giờ cho rằng, sự đả kích có sức mạnh nhất không phải là lời lẽ, mà là sức mạnh tuyệt đối. Đối diện với đủ kiểu đối thủ, anh trước giờ đều không màng đến khách khí để phát huy ra thủ đoạn cương quyết nhất, đổi thành thuật ngữ trào lưu của trên mạng bây giờ – có thể ra tay, quyết không BB.
Nhưng đối diện với người phụ nữ Giản Đường này, anh đột nhiên lại… nảy ra một cảm giác không có sức lực.
Anh lại liến nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đầu lại hiện ra nụ cười mà cô bộc lộ ra trước mặt Tiêu Hằng vào buổi tối hôm qua.
Đột nhiên, vẻ mặt của người đàn ông thay đổi, chìa tay ra, cầm chặt lấy cằm của cô: “Cười!”
Anh kiệm lời như vàng, lại thô bạo hạ lệnh: “Cô không nghe thấy sao? Tôi bảo cô, cười Giữa hai đầu lông mày của Giản Đường nhăn lại như hai đỉnh núi, bàn tay ở dưới cằm đó, dùng lực quá mạnh để cầm vào, cô không hiểu người đàn ông này muốn làm gì, trước kia không hiểu được anh, bây giờ lại càng không hiểu.
“Giản Đường, cười”
Giọng nói của Thẩm Tư Cương lạnh như băng, nhưng anh càng như vậy, Giản Đường càng không muốn cười.
Một tâm lí trái ngược, Giản Đường giơ mắt lên, thờ ơ nhìn Thẩm Tư Cương… Tại sao phải cười? Tại sao phải nghe lời anh? Tại sao nửa cuộc đời của cô đã bị hủy diệt rồi, mà còn phải mỉm cười với tên cầm đầu?
Ánh mắt của cô nhìn Thẩm Tư Cương lúc này, khiến cho trong lòng anh như bị kim châm, ánh mắt này, vô cùng chói mắt!
Trong lòng bỗng thấy đau nhói, ánh mắt của Thẩm Tư Cương lạnh lại, sâu sắc nhìn cô: “Không cười sao? Bán trò cười mà lại không cười? Giản Đường, cô ngay cả chuyện này cũng không làm được sao? Hay là, cô muốn cái này?”
Vừa nói, bàn tay trái rút ra mấy tờ tiền đỏ từ trong túi quần: “Là muốn cái này, mới cười đúng không?”
Con ngươi của Giản Đường chậm rãi chuyển động, tập trung vào những tờ tiền màu đỏ chói mắt trên tay của Thẩm Tư Cương, không ai có thể nhìn
Ở khóe miệng, hơi hơi hếch lên, nở ra một nụ cười đầy điêu luyện, cô hỏi: “Bằng lòng chưa?”
Cưỡng ép cô làm những việc mà cô không thích làm, anh lại vui vẻ như vậy sao?
Thẩm Tư Cương cũng nhìn chằm chằm vào nụ cười của người phụ nữ ở trước mặt, anh muốn từ trong nụ cười điêu luyện đó, tìm ra bóng dáng của hôm qua… Không phải! Không phải cười như vậy!
Vốn dĩ khác nhau hoàn toàn!
Bên tai lại văng vẳng lời nói của Tiêu Hằng: Tôi có thể khiến trên khuôn mặt của cô ấy xuất hiện nụ cười, cậu có thể không?
Anh có thể không?
Anh có thể không?… Trong lòng Thẩm Tư Cương cứ tự chất vấn đi chất vấn lại, anh có thể không?
Đáp án miêu tả sinh động, lại…không thể chấp nhận!
“Cút!” Anh hất cánh tay ra, ngay lập tức nổi giận: “Cút đi xa một chút! Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!” Dường như là muốn thuyết phục bản thân anh, mắt của anh đỏ lên, lại cúi đầu hung dữ nhìn chằm chằm vào cô, rồi nói thêm một câu: “Tôi sợ sẽ làm bẩn mắt của tôi!”
Giản Đường không nói một lời nào, lập tức rời đi, trong lòng, lại bị bao phủ bởi sự đau đớn quen thuộc, cô lựa chọn lờ đi nỗi đau này.
Phía sau, người đàn ông nhìn về lối ra sớm đã không còn bóng người, anh bực bội vò lấy tóc ở đẳng sau, trong lồng ngực nổi lên từng cơn khó chịu… Tại sao không cười! Tại sao Giản Đường đã từng trong mắt chỉ có anh, bây giờ lại nở ra nụ cười trước mặt một người đàn ông khá!
c Tại sao cứ nghĩ đến người phụ nữ đáng chết này… lại vực dậy sự buồn phiền và nôn nóng trong lòng anh!
Nằm chặt bàn tay đấm lên trên bức tường ở bên cạnh, một tiếng ấp a ấp úng, từng giọt máu đi theo năm đấm, tí tách rơi xuống.