Chương 266:
Ngón tay cái của người đàn ông đặt thẳng đứng ở trên đôi môi, đưa mắt liếc nhìn, hai người vệ sĩ gật gật đầu, lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Anh đẩy cửa ra, ánh mắt lướt qua trên giường, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao lại không ngủ?”
Người phụ nữ ở trên giường, dựa vào đầu giường, co người lại ôm chặt hai cái đầu gối, đột nhiên nghe thấy tiếng động, chậm rãi cử động chiếc cổ, ánh mắt của cô, từ cửa sổ, di chuyển đến người đàn ông đang đứng ở cửa: “Không buồn ngủ”
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, lại liếc vào bộ quần áo cô đăng mặc trên người: “Trước lúc tôi đi, đã nói như thế nào? Thứ nhất, tự mình tắm rửa rồi đi ngủ, thứ hai, tôi sẽ giúp cô tắm rồi ngủ cùng cô” Sự quan sát của anh lướt qua bộ quần áo cô đang mặc trên người, rồi lại đặt lên trên khuôn mặt của cô: “Không tắm thì không được phép ngồi lên giường của tôi.”
Người phụ nữ ở trên giường ngay lập tức, liền ở trước mặt của anh, lật chiếc chăn ra, chầm chậm di chuyển đến thành giường, vì muốn xuống giường.
Đôi mắt phượng hoàng hẹp dài của người đàn ông đứng ở cửa, đột nhiên nheo lại, anh cũng đứng yên ở cửa không động đậy gì, ánh mắt lại không rời khỏi được người phụ nữ đó, lặng lẽ nhìn cô bước xuống giường, đi về phía cửa… Trong lòng cười nhẹ một tiếng, người phụ nữ này quả thực rất cứng đầu.
Người phụ nữ đi về phía cánh cửa, đương nhiên là muốn rời đi.
Vào lúc vượt qua người anh, người đàn ông cứ luôn đứng yên không động đậy gì, đột nhiên chìa tay ra túm chặt lấy cổ áo đằng sau của cô, đừng thấy cô mặc nhiều nhưng thực ra trên người chả có mấy lạng thịt, nhẹ nhàng bị người đàn ông túm lấy cổ áo, rồi lôi vào trong phòng rửa mặt.
“Chủ tịch Thẩm anh làm gì thế?” Cô tức giận, đã nói hôm nay không muốn diễn kịch rồi, cũng không muốn đối diện với anh, càng không muốn vật lộn với anh.
Người đàn ông không nói một câu nào, chìa tay bắt đầu cởi quần áo của cô ra.
Đột nhiên, Giản Đường ngay lập tức trở nên căng thẳng, màu máu trên mặt gần như biến mất: “Tránh ra” Đừng chạm vào tôi!
Giản Đường mạnh mẽ đẩy người đàn ông ở trước mặt ra, bản thân ngay lập tức lùi về phía sau đề phòng, cảnh giác nhìn chăm chằm vào người đàn ông ở trước mặt, trong lòng bàn tay đã bắt đầu toát mồ hôi: “Chủ tịch Thẩm, người nói tôi dơ bẩn chẳng phải là anh sao? Người chê tôi dơ bẩn cũng chính là anh, vậy hành động bây giờ của anh, là có ý gì!”
Người đàn ông nghe xong, mí mắt nhẹ nhàng vén lên, liếc nhìn cô, bộ dạng uể oải nói: “Thứ nhất, tự mình tắm rồi đi ngủ, thứ hai, tôi sẽ giúp cô tắm rồi ngủ cùng cô. Cô không muốn chấp hành điều thứ nhất, vậy hiển nhiên là muốn điều thứ hai, cô không muốn tắm rửa rồi đi ngủ, còn đợi tôi đến muộn như thế này vẫn chưa ngủ, tôi có thể từ hành động này, mà
..” Có một khoảnh khắc như vậy, Giản Đường bị rơi vào trạng thái như đang ở trên mây, đợi phản ứng được lại, thì hai tai bỗng đỏ lên, đột nhiên ngẩng đầu, giọng nói thô khàn ra sức nói: “Tôi sẽ tự tắm!” Như vậy đã được chưa! Bốn chữ này, mạnh mẽ nhảy ra từ trong miệng.
Nước nóng của vòi hoa sen, từ trên đầu ngấm xuống, nhắm mắt lại, mặc cho tâm trạng của mình bay bổng… Vốn không biết rằng, con đường của tương lai, nên đi như thế nào rồi.
Nếu như từ bỏ, thì Giản Đường, một người vô dụng như cô, bố ruột không thương, mẹ ruột không yêu, chẳng còn gì cả, cũng không phải là không được… Nhưng mà, không cam tâm!
Vào lúc khoản nợ của A Lộc chưa được trả hết, cô càng không có lí do để từ bỏ.
Còn về người đàn ông đó… Giản Đông có chút bực bội. Còn phải lá mặt lá trái với anh đến khi nào chứ?
Không được, không thể khoanh tay chờ chết, vốn dĩ mong muốn anh có thể chán ghét cô sớm một chút, như vậy cũng tốt để thả cô đi, mà cô cũng không cần phải mạo hiểm đi đắc tội với anh.
Còn về chuyện tiên nong… Nói chung, phải nghĩ cách để thoát khỏi phạm vi quan sát của anh trước, Nhìn vào trong gương, cứ nhìn rồi lại nhìn, Giản Đường đã tắm xong, đem bộ quân áo mặc trên người lúc trước, mặc lại lên trên người, cô lại lề mê ở trong phòng tắm.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, dựa vào cảm giác, chắc cũng phải tâm 30-40 phút trôi qua rồi, suy nghĩ rằng nếu người đó vẫn chưa rời đi, cô lề mê ở trong phòng tắm lâu như vậy, thì người đó cũng phải mất kiên nhẫn mà ở bên ngoài thúc giục cô từ sớm rồi.
Nhưng cho đến lúc này, cũng vẫn không nghe thấy tiếng động gì ở bên ngoài.
Trong lòng an tâm, chìa tay đẩy cửa ra, ngẩng đầu liếc nhìn một vòng, cô ngay lập tức đơ người ra… sao có thể?
Ở trước cửa số, dưới ánh đèn, người đó vẫn chưa đi.
Ngôi trên chiếc sô pha đơn bằng da, là một chàng công tử khiêm tốn, dáng vẻ lịch sự, Giản Đường đứng ở cửa phòng tắm, chân không bước được nữa rồi… Bởi vì, không muốn đứng cách người đó quá gân. Nếu như có thể, việc cô muốn nhất vào lúc này, là “soạt” một tiếng, đóng cánh cửa của phòng tắm lại, tốt nhất là nên ngăn cách một trời một đất, cô và anh.
Nhưng hiện thực là, tình hình còn mạnh mẽ hơn người.