Chương 278:
Ánh mắt của Thẩm Tư Cương lại đặt vào giữa cô và cái bát ở trong tay cô, nhìn một lúc lâu, cũng đã hiểu, một cánh tay cướp lấy cái bát trong tay cô, lại cướp lấy chiếc thìa cô đang cầm, ngay lập tức bỏ hết hành trong bát ra, rồi đem bát canh đó, lặng lẽ nhét lại vào trong tay của Giản Đường.
Yên lặng nhìn cô không nói gì, trong lòng Giản Đường run rấy, cúi đầu bê bát canh lên uống, giỗng như nhét cả cái đầu vào bên trong bát canh, cũng chẳng cần đến thìa nữa.
“Nếu như không thích, thì cứ nói ra” Giọng nói Thẩm tĩnh của người đàn ông lãnh đạm cất lên.
Tay Giản Đường bê bát canh, bỗng hơi run rấy, nếu không phải trong bát đã hết nước canh, thì sớm đã vung vãi đầy lên tay cô rồi, lúc này cô mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn người đàn ông ở đối diện… Tôi không thích anh, anh có thể thả tôi đi không?
Vì vậy nói, không thích, thì phải nói ra, nhưng nói ra, có tác dụng sao?
Lại cúi đầu xuống, cười nhẹ không ra tiếng…
Chỉ cảm thấy anh và cô lúc này, đều vô cùng nực Cười.
Năm đó cô yêu anh đến ngu si, yêu anh đến mê mệt. Mà anh lại chán cô ghét cô. Lại vào lúc sau khi xảy ra chuyện của Hạ Vi Minh, đừng nói là có thể ngồi cùng nhau, yên bình ăn một bữa cơm, nhưng sau khi anh làm ra những chuyện đó với cô, lại vẫn có thể giúp cô bỏ hết hành ở trong bát ra, giống như, giữa hai người bọn họ không hề có chút kiện cáo gì, yêu ghét lẫn lộn.
Nếu như đã ghét cô, thì hà tất phải đi làm những chuyện quan tâm chăm sóc như vậy?
Những hành động đó, giống như anh yêu bản thân như thế nào, nhưng nếu như yêu cô, thì tại sao phải căm hận đến mức, tống cô vào một nơi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời như vậy… Xa cách ba năm, tình cảm đã từng, sớm đã trong sự căm hận và sợ hãi đối với anh, dần dần không dám để lộ ra bên ngoài.
Kết cục tốt nhất của bọn họ, chính là đường ai nấy đi, không qua lại đến già. Chí ít, Giản Đường cho rằng như vậy.
Cả một buổi chiều sau đó, anh ở sau bàn làm việc để làm việc, còn cô ngồi trên sô pha đọc sách.
Nếu như không biết sự liên kết giữa hai người bọn họ, thì lại cảm giác được mùi vị yên bình.
Vào lúc tan làm, cánh cửa của văn phòng có người gõ, một dãy người trang điểm sặc sỡ bước vào, có cả năm cả nữ.
“Buổi tối có một buổi tiệc, cô tham gia cùng tôi nhé.” Anh không cho cô cơ hội để phản bác, nói chắc như đỉnh đóng cột: “Tốt nhất là cô đừng từ chối, tôi không có mấy kiên nhãn đâu, cô còn nhớ ‘quỹ duy ái’ không?”
Con mắt Giản Đường co lại,
Bao nhiêu năm trôi qua, trong lòng Giản Đường rất rõ, sau khi xảy ra chuyện năm đó, tại sao người của nhà họ Giản, lại thừa nhận nhanh như vậy.
Những người nhà của cô… không phải là thừa nhận! Bọn họ là muốn đạt được chiếc bánh sinh nhật to trong tay của cô!
“Giản Đường, cô không muốn xem xem, ‘quỹ duy ái’ bây giờ trở thành bộ dạng như thế nào sao?” Đó là do một tay người phụ nữ này làm nên.
Có thể nói, một cái “quỹ duy ái” có thể chống lại được nửa nhà họ Giản.
Vào lúc ông cụ Giản còn sống, vô cùng yêu thương đứa cháu Giản Đường này, để nói về chiều chuộng, thì ngay cả đứa cháu trai đích tôn Giản Mạch Bạch, cũng phải xếp sau Giản Đường.
Không ai biết được ông cụ Giản tại sao lại chiều đứa cháu gái nội Giản Đường như vậy, vào lúc Giản Đường tầm 5-6 tuổi, lấy quá nửa số tài sản ra, để sáng lập quỹ duy ái, mà vào hôm Giản Đường sinh nhật 18 tuổi, đích thân ký tên để thay đổi quyền sở hữu, từ đó, chủ tịch to nhất của “quỹ duy ái”, chính là cô gái Giản Đường 18 tuổi.
Cũng là bởi vì nguyên do ông cụ Giản, từ nhỏ đã luôn dẫn theo Giản Đường bên mình, đích thân ông nuôi dưỡng, Giản Mạch Bạch cũng không có được sự đãi ngộ này… Vì thế nên mới có danh vọng cô chủ Giản tự tin kiêu ngạo trên đất biển năm đó.
Đừng nhìn vào trong vòng tròn giàu sang quyền thế, nếu như thân làm con gái của gia đình, thì trước khi trưởng thành, ở trong nhà sẽ được nuôi dưỡng ăn ngon mặc đẹp, nhưng khi đến tuổi trưởng thành, thiên kim của nhà giàu sang quyên thế này, có bao nhiêu người không phải dùng để làm quan hệ thông gia thương nghiệp?
Người giống như Giản Đường này, từ nhỏ đã ở bên cạnh ông nội, được ông đích thân dạy bảo.
Lại đừng nói, là phụ huynh lớn ở trong nhà, ông cụ Giản lúc đó vẫn còn chủ trì công việc ở công ty, sớm đã dẫn Giản Đường theo, bất luận là tham gia hội nghị như thế nào, cũng dẫn theo bên cạnh, thậm chí vào lúc ông cụ Giản phải gặp mặt công chúa của nước nào đó, không dẫn theo ai, giống như lúc trước, chỉ dẫn theo Giản Đường bên cạnh.