Chương 287 CẢM ƠN SỰ TIN TƯỞNG CỦA ANH
Giản Mạch Bạch nghiến răng nhìn về phía Giản Đồng: “Cô yên tâm! Tỏi sẽ sống!” Anh ta nói “Tôi nhất định sẽ sống tốt”. Cười lạnh nói: “Cô đừng có hối hận đấy!”
Giản Đồng nhìn chăm chăm theo bóng người kiên quyết rời đi ấy, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng, cố găng chống đỡ tất cả, quét qua những người xung quanh: “Không sao rồi, đi làm việc của mình đi”.
Những người dưới chốc lát đã tán loạn tản ra Vừa quay người thì nhìn thấy cô thứ ký bị bỏng đang nhặt những mảnh vỡ trên sàn nhà.
“Đừng nhặt nữa, tôi cho cô nghỉ nửa ngày, đi bệnh việc xử lý vết bỏng ở tay đi. Gọi dì rọn dẹp qua đây..” Giản Đồng nói rồi lại nghĩ một chút: “Thôi, không cần gọi dì dọn dẹp nữa, cô đi bệnh viện đi”.
Cô thư ký vô cùng biết ơn nhìn lên Giản Đồng, nói một tràng: “Cảm ơn chủ tịch Giản, cảm ơn, cảm ơn”.
Bộ dạng thật thà ngoan ngoãn, bất giác, gương mặt cứng nhäc của Giản Đồng cũng trở nên hiên hòa đi rất nhiều, “Đi đi, đi đường chú ý an toàn, đừng vội vàng gấp gáp quá, nếu người phòng nhân sự hỏi thì cứ bảo rằng tôi đích thân cho cô nghỉ phép”.
Người thư kí quay người rời đi: “Chủ tịch Giản, cô thật là tốt, không hề giống như người khác nói”
Lời vừa thốt ra thì lập tức bịt chặt miệng, mặt vô cùng hối hận…Nói như thể sẽ khỏng khiến chủ tịch nghĩ răng cô ở sau lưng cô ãy nói linh tỉnh chứu, lại dè dặt cẩn thận lén lút đánh giá Giản Đồng ở trước mặt, nhưng lại phát hiện ta, người đó dường như không nghe thấy lời cô nói vậy, cười nhẹ vây tay với cô: “Mau đi đi”.
“Vâng!” Trong lòng cô nhẹ nhõm, gương mặt non nớt nở ra một nụ cười tràn trê vui vẻ: “Cảm ơn Giản Đồng”. Ngay cả đến nói chuyện cũng trở nên vui vẻ trong trẻo hơn Tâm mất của Giản Đồng lướt qua gương mặt thanh xuân không vướng bận ấy, trong mắt chứa đựng sự khoan dung của người trưởng bối.
Lúc này mới đột nhiên cảm thấy, thì ra bản thân đã ở những năm tháng hồn độn ấy, từng chút từng chút già đi.
Bốn phía yên tĩnh, hành lang trống rỏng, nhìn về phía đó cũng không thể tìm được một bóng người, cảm giác mệt mỏi quen thuộc lại một lần nữa ùa đến, chỉ là, văn không thể buông lỏng, cô, vân còn khách ở đây.
“Anh Kane, hôm nay thật là ngại quá, để anh chứng kiến một màn này”. Cô áy náy nói, khách sáo lại xa cách.
Kane nghe thấy vậy thì đáy mắt đột nhiên trở nên u tối… Vân không thể tiến lại gần cô ấy ư2 Anh lại nhìn người con gái trước mặt, thái độ khách sáo và xa cách, nụ cười tươi tăn, nhìn thì rất dịu dàng, nhưng thực chất lại có một cảm giác lạnh lùng xa cách…Anh nhớ cô ấy của ba năm về trước.
“Về vấn đề bổ sung phương diện hợp tác, ý kiến của Giản Thị vừa rồi tôi cũng đã nói qua với anh rồi, anh Kane có thể suy nghĩ một chút, việc hợp sau khi bổ sung sẽ mang đến cho tôi và anh hai bên lợi ích gấp đôi”
Trong mắt Kane, càng ngày càng thất vọng…Anh không muôn nghe mấy chuyện công việc vô vị này…không thể nói chuyện thường ngày, nói một chút vê bản thần sao?
“Người vừa rồi là con trai nhà họ Giản phải không”. Đương nhiên là con trai nhà họ Giản, vừa rồi đối phương đã chủ động nhãc đến thân phận của anh ta, điều Kane muốn nói đó là: “Giản Mạch Bạch, tôi có nghe qua tên anh ta, bị măc bệnh máu trãng à?”
Mặc dù là hỏi Giản Đồng, nhưng lại như đang thuật lại.
Sống ở thành phố S này, có ai không biết gần đây nhà họ Giản xảy ra biến cô rất lớn chứ?
Bao gồm cả việc Giản Mạch Bách mặc căn bệnh không thể chữa được.
Cũng bao gồm cả việc Giản Thị đổi chủ.
Giản Đồng không tiếp lời, cúi mät trâm lặng, yên lặng lãng nghe Đương nhiên Kane chú ý đến phản ứng của cô ấy, khóe môi có một chút đảng chát…Cô ấy thực sự rất thông minh.
Không tiếp lời đông nghĩa với việc từ chối nói về chủ đề này.
“Tiểu Đồng” Anh ta đột nhiên giơ tay năm lấy tay Giản Đông: “Tiểu Đồng,
Giản Đồng không lập tức gỡ tay khỏi tay Kane, cô nhẹ nhàng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, ngâng đầu, trong đồng tử trong trẻo không thế nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, không buôn cũng chẳng vui, chỉ có một đôi mät đẹp, trong trẻo: “Cảm ơn anh”
Chäc như đỉnh đóng cột, ba từ rành mạch.
Thậm chí không có lấy một từ thừa thãi.
Lại khiến Kane ở đổi diện, gương mặt anh tuấn từ từ trở nên nặng nề, bàn tay năm lấy tay cô ẩy lại càng siết chặt hơn, dường như thứ trong tay anh säp bay mất rồi, trong lòng là một luông cảm giác hoảng loạn xa lạ, anh chỉ nghĩ phải dùng lực nhiều hơn để năm lấy thứ trong tay.
Giản Đồng hơi nhíu cô…đau, anh ấy dùng lực mạnh quá Tay bị năm đến phát đau, nhưng cô lại không có thái độ cứng răn hãt ra, Càng không kêu lên một tiếng “Đau”.
Không nhất thiết phải như thể, không phải à?
Trong lòng có một chút tự giêu.
Trong mät phần nhiêu là sự thương xót, không biết là nhìn lên Kane ở đổi diện hay là thương xót bản thân cô ấy.
Thực sự, Kane rất cao, khung xương của người ngoại quốc lại to, Kane cao lớn, khiến cô cảm thấy mình nhỏ bé, có cảm giác cân được bảo vệ…nhưng, đó chỉ là ảo giác.
Cô ngẩng đầu lên, nở ra nụ cười dẻ chịu, “Anh Kane, cảm ơn sự tin tưởng của anh”. Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng nhưng lại không có bất cứ cảm tình thừa thãi Bàn tay Kane lại bất giác siết chặt hơn, cảm giác lạ lùng trong lòng anh, nhiều đến mức bản thân anh cũng không thể giải thích được, tại sao trái tim lại bất an phiên muộn như lúc này.
Anh năm chặt hơn bàn tay con gái trong tay, nhưng càng năm chặt thì trái tim lại càng trống rồng.
Hình như, dường như thật sự có thứ gì đó không thể năm băt được nữa.
Không… Anh vội vàng thả tay ra.
Sắc mặt lạnh lùng: “Phương án chủ tịch Giản đưa ra, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ, hôm nay vần còn chút việc, nên tôi xin phép cáo từ trước”.
Không đợi Giản Đồng trả lời, anh ta đã nhấc bước rời đi.
Bóng lưng ấy rời đi vừa nhanh vừa gấp gáp, dường như hốt hoảng bỏ chạy.
Ánh mắt Giản Đồng nhìn theo bóng lưng ấy, cúi đầu nhìn xuống, bàn tay sớm đã bị năm đến đỏ ửng, hơi ấm nóng bỏng vấn còn lưu lại trong lòng bàn tay, ngãng đầu lên, cuối hành lang đã không còn một bóng người.
Đột nhiên khóe miệng cong lên thành một nụ cười: “Cảm ơn sự tin tưởng của anh”.
Chỉ là, chẳng cần thiết nữa.
Quay người, cô hướng về phía hành lang ngược với hướng Kane đi, từ từ đi về phía bên đó Nơi đó là nhà vệ sinh của tâng này.
Cô từ từ đi vào trong nhà vệ sinh, rất thuần thục rẽ vào bên trong đi đến tận cùng chỏ một gian phòng nhỏ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lấy từ bên trong một cây chối lau nhà, xô nước và chiếc hót rác Kỹ thuật cứ như qua đào tạo chuyên nghiệp, ba năm trước, cô chính là một nhân viên lau rọn Lấy công cụ lau rọn ra khỏi gian nhỏ kia, cô lại từ từ đi lấy nước, xách thùng nước, trên tay văt chiếc khăn mau, một tay khác xách hót rác và chối lau nhà, đi từ nhà vệ sinh ra, trên hành lang yên tĩnh, từng bước tiến vê phía trước Cô đi rất chậm, không hề vội vàng.
Cho đến khi đến cửa văn phòng của cô, đặt Xô nước xuống, cỏ ngôi xôm xuông, từ từ dọn đẹp, thành thạo rọn dẹp những mảnh vỡ trên đất và những vết nước loang.