CHƯƠNG 32: HỎI CÔ MỘT LẦN CUỐI CÙNG
“Phịch!” Tiếng đầu gối đập xuống đất vang lên.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi chắc chắn sẽ trả đủ 16 tỷ vào tài khoản của anh không thiếu một xu. Tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc, xin anh hãy tin tưởng tôi, cho tôi nhiều thời gian hơn.”
16 tỷ chính là cách người đàn ông này gây khó khăn cho cô, vừa là sự sỉ nhục vừa là phương pháp trả thù của anh... Nếu như vậy có thể giúp anh thoải mái và nguôi giận một chút, cô đều làm được hết.
16 tỷ đổi lấy tự do à? Ngọn lửa vô danh trong lòng Thẩm Tư Cương bùng cháy mãnh liệt. Bản thân anh cũng không phát hiện ánh mắt mình nhìn Giản Đường còn mang theo nỗi đau đớn khó hiểu.
Từ khi nào, những từ ngữ như “đồ nhu nhược, kẻ đáng thương, hèn mọn, tội nghiệp...” lại dành cho cô gái này chứ!
Quỳ ư? Cô ấy dám quỳ thật! Hành động chết tiệt này!
“Đầu gối của cô quả thật đã không còn quý giá nữa sao?”
Ha ha, Giản Đường mở to mắt, cô không dám chớp mắt vì sợ giọt lệ tuôn trào nơi hốc mắt chua xót.
Cô sợ bị đánh. Không phải sợ đau mà là sợ lúc bị đánh lại nghe đến âm thanh lòng tự ái chôn giấu trong đáy lòng mình nứt vỡ!
Thẩm Tư Cương, anh có biết, trong tù tôi không dám khóc, bởi mỗi lần tôi khóc, hiển nhiên lại phải nhận thêm một trận đòn đau. Anh có biết, Giản Đường đã không còn là Giản Đường ngày xưa nữa rồi. Anh có biết, khi bị bắt ngủ ở nhà vệ sinh, mỗi lần có người đang chê cười tôi, tôi lại tự nhắc nhở mình không còn là mình nữa, chỉ là súc vật, là chó, là lợn!
“Tôi hỏi cô lần cuối. Giản Đường, cô quả thật không còn lòng tự trọng nữa sao?” Toàn thân anh lạnh lẽo, từ trước đến giờ vẻ mặt anh luôn bình lặng, cho nên người khác không thể nhận ra tâm tư của anh.
Ai có thể nhìn ra, trong giọng nói lạnh lùng này chôn giấu nỗi căm phẫn và đau đớn, ngay cả bản thân anh cũng không cảm nhận được.
Giản Đường chống hai tay trên mặt đất, người run rẩy. Cô vội vàng cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đất phía trước.
Lòng tự trọng, lòng tự trọng là cái gì? Ba năm trong tù, cô đã không còn lòng tự trọng nữa rồi.
Đôi mắt chua xót khó chịu, bên tai cô là tiếng cô bé kia, cô bé tên A Lộc nói với cô: Chị Tiểu Đường, chị khóc đi, em thấy chị như vậy em cũng khó chịu lắm. Em sẽ trông cho chị, sẽ không để họ thấy chị khóc đâu, chị cứ khóc một trận thoải mái đi.
Và thế là cô khóc thật. Sau nữa, A Lộc bị cô liên lụy, dẫn đến bản thân cũng bị đánh.
Thẩm Tư Cương, ngay cả quyền được khóc mà tôi cũng không có. Lòng tự trọng mà anh nói là thứ gì vậy?
“Giản Đường đã không còn là Giản Đường ngày xưa nữa rồi.” Cô hét lên với Thẩm Tư Cương.
Giờ khắc này, người luôn bình tĩnh như Thẩm Tư Cương cũng mở to hai mắt, không thể tin nhìn cô gái bên dưới.
Cô... dám nói như vậy rồi, cô đã thừa nhận rồi!
Bầu không khí bỗng trở nên im ắng. Trong phòng ngủ bắt đầu có một luồng khí kỳ quái lan tràn.
Đôi môi mỏng của Thẩm Tư Cương nhếch cười: “Nếu cô Giản đã nói ra câu này, Thẩm Tư Cương tôi không dám phụ tâm nguyện của cô, sau này cô cứ “làm việc cho tốt” ở Đông Kinh.”
Giản Đường cười chua chát. Cô rũ mắt che đi nỗi bi thương nơi đáy mắt, tránh để anh nhìn thấy.
Thẩm Tư Cương, cần gì phải thế? Không phải anh biến tôi thành thế này sao? Thân thể khuyết thiếu, tâm hồn vỡ tan... Rốt cuộc anh để tôi còn dư lại những gì, để tôi giữ trái tim từng kiêu ngạo này ư? Cần gì giả bộ là không biết chuyện gì thế.
Anh ra lệnh cho người ta biến tôi thành bộ dạng ngày hôm nay, không phải anh hiểu rõ ràng những điều này sao? Thế nào mà bây giờ lại muốn tôi vẫn mang dáng vẻ Giản Đường tự tin kiêu ngạo ba năm trước!
“Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm.” Đôi môi hồng của cô tái nhợt, bong tróc da lỗ chỗ, động một cái là đau.
Nhưng câu nói này lại dễ dàng chọc giận Thẩm Tư Cương.
“Cút!”
“Vâng.”
“Tôi bảo cô 'cút' ra ngoài!” Thẩm Tư Cương lạnh lùng
nhìn cô. Giản Đường hết sức nghe lời, thậm chí còn không có chút bất mãn hay do dự nào, cứ như vậy co ro thành một quả bóng trên mặt đất: “Vâng, tổng giám đốc Thẩm.”
Ngoan ngoãn như vậy lại khiến người ta chán ghét làm sao! Da mặt dày như vậy làm người ta ngứa mắt làm sao!
Thẩm Tư Cương nhấc chân, đi mấy bước tới trước “quả bóng” kia, vươn cánh tay dài túm cổ áo “quả bóng” lên, đi nhanh tới cửa thang máy, ném “quả bóng” vào: “Lăn xuống đi! Đừng cản trở tầm mắt của tôi!”
Thang máy tức tốc đi xuống. Cửa mở ra, Tô Mịch vội vã đón: “Em không sao chứ?”
Cô ấy nghe nói tổng giám đốc Thẩm trực tiếp đưa người đi. Người như Lục Sinh luôn không thích xen vào việc của người khác, vậy mà lần này lại làm trái nguyên tắc của bản thân.
Tô Mịch quan sát Giản Đường từ trên xuống dưới một lượt, nếu nói Giản Đường có gương mặt thiên sứ, dáng người ác quỷ mê hoặc ánh mắt của Lục Sinh thì còn giải thích được. Nhưng cô gái trước mặt mình đây...
Tô Mịch lắc đầu, cầm lấy cánh tay Giản Đường. Đáy mắt cô ấy thoáng vẻ kinh ngạc, ngẩng phắt đầu nhìn Giản Đường: “Em đang run à?”
“Em không sao.”
Tô Mịch thầm trợn mắt, dù sao muốn cạy miệng Giản Đường thì còn khó hơn lên trời.
“Tính tình của em quá bướng bỉnh.”
Giản Đường không nói gì.
“Đói chưa? Chị đưa em đi ăn chút gì đó để bồi bổ. Hôm nay không cần làm nữa.” Tô Mịch không hiểu tại sao mình lại đối xử đặc biệt một người mặt mũi tầm thường, vóc người trung bình và không có gì cả như Giản Đường. Thật ra thì... có lẽ cô biết nhưng không muốn thừa nhận mà thôi. Như thể đối xử tốt với Giản Đường chính là đối xử tốt với bản thân của năm xưa.
“Không cần đâu. Công ty có phòng ăn mà.”
“Em...” Cô gái này đúng là cứng đầu. Tô Mịch lắc đầu, tất cả mọi người đều nói Giản Đường hèn mọn đến quên mất bản thân. Làm sao không nhìn ra dưới sự hèn mọn của cô gái này chính là cao ngạo chứ!
“Nhất định em của trước kia chính là một người tự tin vô cùng.” Tô Mịch bỗng buột miệng nói ra.
Giản Đường run lên, thật lâu sau, tưởng chừng dài cả thế kỷ, cô mới chậm rãi mấp máy môi: “Trước đây à... Hình như là chuyện của kiếp trước rồi.”
“Chờ một chút, cho em tấm chi phiếu này.” Tô Mịch đưa cho Giản Đường một tờ chi phiếu: “tổng giám đốc Lục bảo chị đưa cho em.”
“Nhiều vậy á?” Lúc nhìn thấy con số trên đó, Giản Đường cũng sợ hết hồn.
Tô Mịch cười khổ: “Lúc ấy chị cũng giật nảy mình. Tiểu Đường, em nói đi, rốt cuộc em đã làm gì với vị tổng giám đốc Lục này khiến anh ta thoải mái, chi hào phóng đến vậy.” Một phát những 1 tỷ 6 luôn! Số tiền lớn như vậy, ở Đông Kinh cũng không phải chưa có, chẳng qua Giản Đường...
Tô Mịch lại nhìn Giản Đường thêm lần nữa, không phải cô ấy coi thường Giản Đường, chỉ là thời buổi hiện tại cái gì cũng phải xem mặt. Lục Sinh tuấn tú lịch sự, xuất chúng nổi bật, phi phàm ngời ngời, ở thành phố S này, hắn và Thẩm Tư Cương thường là nhân vật trong chủ đề câu chuyện của mọi người.
“chị Mịch, chuyện này, phiền chị gửi vào tài khoản giúp em.” Giản Đường đưa lại tấm chi phiếu cho Tô Mịch: “chị Mịch, có việc gì không?”
“Em!” Haizzz...
Tầng 28, câu lạc bộ giải trí quốc tế Đông Kinh.
Thẩm Tư Cương đứng trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng ngắm tháp Miên Chu đằng trước, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc đã cháy đến đầu lọc, tàn thuốc kéo dài, cuối cùng không trụ nổi nữa liền lặng lẽ rơi xuống. Đầu ngón tay nóng bỏng, anh cau mày, vứt bỏ điếu thuốc trong tay, sau đó lấy điện thoại ra: “Đặt vé máy bay đến New York cho tôi... Đúng, sáng mai.” Xong xuôi, anh mím đôi môi mỏng, thản nhiên nhắm mắt lại.
Truyện convert hay :
Người Ở Rể Rời Núi