CHƯƠNG 37: LỪA TRÊN DỐI DƯỚI
Một bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra nói: “Cô là người nhà à?”
Tần Mạn Mạn chần chờ: “Tôi là đồng nghiệp của cô ấy, cô ấy không sao chứ?”
Sắc mặt bác sĩ không quá tốt: “Cô báo cho người nhà cô ấy tới đi.”
Dứt lời mặt Tần Mạn Mạn liền trắng bệch: “Bác sĩ, tình hình cô ấy nghiêm trọng như thế sao?” Trong lòng cô ta hoảng sợ, lỡ mà Giản Đường chết.... vậy cô ta chẳng phải đã giết người sao?
Không, không phải như thế, không phải lỗi của cô, là tự Giản Đường té, chẳng liên quan gì tới cô hết, cô, cô chỉ cứu người nên mới tới bệnh viện thôi.
Nếu để người khác biết chuyện Giản Đường có liên quan tới cô ta, thì chắc chắn cô ta sẽ đuổi học.
Cô ta cố gắng nhiều năm khó khăn lắm mới đậu được trường đại học S, sao có thể cam tâm bị đuổi!
Lúc này Tần Mạn Mạn đã suy nghĩ loạn lên rồi, một khi Giản Đường xảy ra chuyện, nếu có người biết chuyện này có dính líu tới cô ta thì cô ta sẽ phải đối mặt với cái gì, thậm chí Tần Mạn Mạn còn nghĩ tới Tiêu Hoành, Tiêu Hoành sẽ đối xử với cô như thế nào.
Bác sĩ, Giản Đường... là đồng nghiệp của tôi, cô ấy không cứu được nữa sao?”
Bác sĩ cau mày nhìn Tần Mạn Mạn với ánh mắt kỳ lạ: “Ai nói cô ấy không cứu được nữa?”
“Thì..thì ông vừa bảo tôi báo cho người nhà cô ấy mà?” Báo người nhà chẳng phải ý là không cứu được nữa sao?
“Người bên trong là đồng nghiệp cô, vết thương trên trán cô ấy rất lớn, lúc đưa tới viện cũng trễ rồi nên mất máu khá nhiều, nhưng vấn đề này không lớn lắm, chuyện đáng lo nhất là cô ấy sốt cao, xem ra đã sốt ít nhất một đêm rồi, vì thế cô ấy cần nằm viện theo dõi, không có ai chăm sóc thì phải làm sao?”
Tần Mạn Mạn căng thẳng nghe bác sĩ nói, trái tim treo cao đã yên tâm trở lại, cô ta vội vàng hỏi: “Tôi ..tôi sẽ chăm sóc cô ấy, còn.... cô ấy không có người nhà, tôi và cô ấy thân lắm, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Giản Đường không có bạn bè người thân gì, đây là chuyện ban đầu Giản Đường tâm sự với cô ta, giờ cô ta vẫn còn nhớ rõ.
Bác sĩ nhìn Tần Mạn Mạn với ánh mắt hiền lạnh: “Cô bé thật tốt bụng, nếu cô chịu chăm sóc bệnh nhân thì không có vấn đề gì nữa rồi, đi làm thủ tục nhập viện đi.”
“Vâng, vâng, vâng, giờ tôi đi làm luôn.”
Tần Mạn Mạn chạy đi làm thủ tục nhập viện, phí thủ tục đắt đỏ khiên cô ta đau lòng không thôi, nhìn con số bị khấu trừ không tải khoản thẻ, lòng lại đau như cắt thịt, hừ, thật vô dụng, đứng mà cũng không vững nữa.
Số tiền này bằng một tháng lương của cô ta đấy, tháng này coi như làm không công rồi.
Vừa càu nhàu vừa đi tới phòng bệnh, thấy Giản Đường còn đang hôn mê, cô ta liền ra viện tới câu lạc bộ quốc tế Đông Kinh.
Đông Kinh
“Cô nói Giản Đường bị làm sao?” Tần Mạn Mạn tìm giám đốc bộ phận PR xin phép nghỉ cho Giản Đường, chỉ nói Giản Đường không khỏe bị té nên phải nhập viện.
Giám đốc cũng sốt ruột, hơn nữa Giản Đường vốn là một nhân viên quét dọn, cũng không biết chị Mịch lúc đầu nghĩ gì lại nhét một người không ra sao như thế vào bộ phận PR.
Tóm lại giám đốc PR vốn đã không có ấn tượng tốt với Giản Đường, huống hồ chi sau này vì Giản Đường gây chuyện làm cô ta mất đi hai cấp dưới đắc lực.
Trân Trân là hạt giống tốt, Luna là người làm ở Đông Kinh rất lâu rồi, thật không hiểu chị Mịch nghĩ sao lại bắt cô ta vì một Giản Đường vô dụng đuổi hai người kia đi.
“Được rồi, được rồi, cô bảo cô ta nghỉ ngơi cho khỏe đi, chuyện câu lạc bộ tạm thời không cần quan tâm, mấy ngày sau tới cũng được.” Đuổi Tần Mạn Mạn đi xong, giám đốc PR lại bận rộn làm việc, đã ném chuyện Giản
Đường ra khỏi đầu.
Tô Mịch lượn hai vòng trong câu lạc bộ liền nhíu mày kỳ lạ, hôm nay sao lại không thấy Giản Đường.
“Ê, đợi đã.” Vừa đúng lúc thấy giám đốc PR đang định bước vào thang máy, cô liền gọi giật lại: “Thấy Giản Đường ở đâu không?”
Giám đốc PR vừa thấy Tô Mịch liền dừng lại nói: “Giản Đường hôm nay nghỉ phép rồi, hình như người không khỏe nên xin nghỉ.”
Giọng hơi chần chừ, giám đốc PR cẩn thận nhìn sắc mặt Tô Mịch.
“chị Mịch, cô Giản Đường này từ khi tới bộ phận PR liền gây ra một đống chuyện phiền toái, tôi thấy cô ta không hợp với bộ phận chúng tôi đâu, chị Mịch, hay là.... điều cô ta tới bộ phận khác đi.”
Thật sự cô không hề thích cô Giản Đường này, suốt ngày im lìm không có sức sống, rồi mặc toàn mấy bộ kín như bưng, mặt mày lúc nào cũng chù ụ nhăn nhó, cũng không có nhan sắc hay dáng người quyến rũ, khách sẽ thích sao, để lại ngoài việc gây chuyện cũng chỉ tổ kéo thành tích của bộ phận cô xuống.
Mấy ngày Giản Đường tới bộ phận PR, cô ta toàn bị những bộ phận khác châm chọc, một số người còn quan tâm hỏi có phải bộ phận PR thiếu người hay sao mà loại vứt đi thế này cũng cho vào.
Giám đốc PR cẩn thận khiếu nại với Tô Mịch, Tô Mịch sao có thể không biết cấp dưới cô ta đang cáo trạng Giản Đường.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mịch nở ra một nụ cười hoàn mỹ không ai có thể bắt bẻ: “Giám đốc Hứa, Giản Đường là người tôi chính tay đưa vào bộ phận PR, thế nào, giám đốc Lý có ý kiến với quyết định của tôi sao? Hay là có ý kiến với ánh mắt nhìn người của tôi?”
Giám đốc Hứa cố nặn ra nụ cười nịnh nọt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh vội vàng nói: “Không có không có, làm gì có chuyện đó, nếu chị Mịch đã thấy cô ta ổn thì tôi sẽ dành chút thời gian ra hướng dẫn lại cho cô ấy, chị Mịch à, tôi phải đi trước đây, bên tổng giám đốc Lý đang đợi ấy.”
Giám đốc Hứa vội quay người đi, vừa đi vừa tức giận bất bình, một đứa dọn vệ sinh thôi, cô ta thật không nhìn ra Giản Đường có cái gì để chị Mịch xem trọng như thế.
Giám đốc Hứa không ý thức tới chuyện Tô Mịch quan tâm Giản Đường như thế không đơn giản vì “xem trọng”, nhưng cũng không trách được cô ta, bất cứ ai nhìn thấy Giản Đường bây giờ đều không thể xem trọng nổi, cô ta thay đổi quá nhiều so với ba năm trước.
Tô Mịch vẫn đứng ở chỗ cũ, nghe giám đốc PR nói chuyện Giản Đường muốn nghỉ hai ngày, cô liền thấy yên tâm phần nào, con bé ngốc này cuối cùng cũng biết tự thương lấy bản thân.
“Còn tốt, còn biết mệt, còn cứu được.” Tô Mịch yên tâm sờ ờ mũi, chỉ sợ con bé ngocs đó chạy tới nói với cô: chị Mịch, có việc gì cứ giao em làm được tất.
“Tốt lắm tốt lắm.” Tô Mịch thở phào một hơi, tâm trạng vui vẻ hẳn lên.
Lúc Tần Mạn Mạn xuống lầu liền gặp phải một đồng nghiệp, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ bèn gọi người đó lại: “Hiểu Hiểu, hôm này cậu Tiêu có tới không?”
Hiểu Hiểu chính là người bạn tốt bị Tần Mạn Mạn xem là kẻ phản bội, cũng là cô phục vụ bị Annie đuổi ra khi Tần Mạn Mạn nhắc chuyện Trân Trân và Luna.
“Không có, tôi không nghe nói chuyện cậu Tiêu tới, nếu cậu ấy tới thì các cô ấy sẽ biết. “ Hiểu Hiểu thành thật nói: “Mạn Mạn, cậu... cũng thích cậu Tiêu à?”
Ánh mắt Tần Mạn Mạn trở nên sắc lẹm....cũng à?
Truyện convert hay :
Có Một Không Hai Thần Tư