CHƯƠNG 42: ANH TA CHỈ CẦN MỘT NỤ HÔN THÔI SAO?
“Hôn tôi đi.”
Giọng nói trầm thấp vang lên như điều đương nhiên.
Ánh mắt Kane đầy trêu tức nhìn cô.
Không còn cách nào khác, đây là sở thích quái ác của anh.
Cuộc đời buồn chán cần một vài chất kích thích như thế.
Trong ba tháng ở lại thành phố S, Giản Đường chính là cahast kích thích trong cuộc sống tẻ nhạt của anh.
Kane muốn nhìn thấy cảnh cô gái đầy mâu thuẫn này phải giãy dụa xoắn xuýt, nhưng lần này anh phải thất vọng rồi.
Cô ấy chỉ khựng lại một lát rồi lại lặng lẽ ngẩng đầu nghiêm túc hỏi anh: “Anh không đùa giỡn đấy chứ?”
“Không.” Anh ta bật cười, khuôn mặt vẫn luôn thong dong bình tĩnh ấy bỗng thay đổi, anh ta trừng mắt không dám tin nhìn khuôn mặt không mấy đẹp đẽ kia dần tiến sát lại.
Cánh môi truyền tới cảm giác khô nóng rõ rệt, đó là loại cảm giác anh chưa bao giờ thử qua, chưa bao giờ anh hôn một đôi môi khô cứng như gỗ như vậy: “Cô...”
Nụ hôn của Giản Đường thậm chí không gọi là hôn, nhưng cô chỉ làm theo yêu cầu của khách hàng, tấm chi phiếu trong tay không còn nóng bỏng như ban nãy nữa.
Cô cảm thấy buồn cười, thật không ngờ nụ hôn của mình lại đáng tiền như thế, hơn ba trăm triệu đó.
Haha~
Giản Đường kiễng chân lên rồi lùi ra đằng sau ba nước, ba bước là một khoảng cách an toàn.
“Cô...tại sao?” Kane nhìn cô đầy ngờ vực, màn đấu tranh nội tâm mà anh mong chờ đâu?
Giản Đường ngẩng đầu cười: “Vì tôi chỉ là một con rối, ai cho tôi tiền tôi liền hôn người ấy.”
Một nụ hôn mà thôi?
Người đàn ông kia còn từng bắt cô phải hôn vệ sĩ của anh ta trước mặt mọi người.
Một nụ hôn đáng hơn ba trăm triệu, chẳng phải cô lời rồi sao?
Nụ cười Giản Đường càng trở nên chân thành hơn, cô chỉ là một con rối mà thôi.
Kane không ngờ tới cô gái này lại nói tự sỉ nhục bản thân một cách không do dự như thế, nhất thời anh không phát hiện ánh mắt anh nhìn cô đã trở nên khác lạ.
Anh đưa tay lên xem giờ: “Hôm nay tới đây thôi, cô Giản, chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Nói xong anh lập tức bỏ đi.
Đi dọc hành lang, khuôn mặt đẹp trai của Kane dần trở nên hưng phấn khó tả, càng ngày càng thú vị!
“Cô chỉ là một con rối thôi sao? Tôi nhất định phải chính tay xé bỏ lớp mặt nạ trên mặt cô!: Anh vô cùng mong đợi được lột sạch mọi lớp ngụy trang trên người Giản Đường, phải khiến cô ta trần truồng người đẫm máu đứng trước mặt anh, lúc đó anh muốn xem bờ môi khô cứng như gỗ đó còn có thể dễ dàng nói ra câu “tôi chỉ là con rối” nữa không.
Ngón tay trắng nõn miết lấy đôi môi, đôi mắt anh ta bỗng híp lại đầy lạnh lẽo , anh rút khăn tay chùi sạch môi ba lần, anh bước vào thang máy, tay vung lên ném chiếc khăn tay hoa văn màu xanh trắng và thùng rác bên cạnh thang máy.
Giản Đường vẫn ngơ ngẩn đứng trong phòng cúi gằm mặt nhìn chân của mình, người đàn ông ban nãy chỉ muốn một nụ hôn sao?
Anh ta bỏ ra hơn ba trăm triệu chỉ để mua một nụ hôn thôi sao?
Giản Đường ôm ngực, ánh mắt đầy thẫn thờ, cô hiểu rõ, không phải như thế.
Cô rất muốn hét to lên phản bác lại người đàn ông đó, muốn xả hết mọi uất ức trong lòng: “Tôi chỉ là một con rối, nhưng con rối cũng có lòng tự trọng! Anh muốn trông thấy con người ta bị giằng xé nội tâm, nhưng tôi cũng biết đau mà.”
Thiếu
chút nữa cô đã hét lên như thế, nhưng vừa mở miệng cô lại nhớ tới việc, cô đâu còn cái gọi là lòng tự trọng đó .
Cô nắm chặt tấm chi phiếu trong tay, trong mắt Giản Đường, mỗi con số trên đó đều mang màu đỏ tanh tưởi .
“Cốc cốc”
“Vào đi.”
Tô Mịch ngẩng đầu lên, “Sao em lại tới đây? Đã khỏe chưa đó, sao không ở nhà nghỉ ngơi vài hôm, chuyện ở đây không sao đâu.”
“chị Mịch, em không sao.” Cô khẽ để tấm chi phiếu lên bàn làm việc của chị Mịch: “Lần này phiền chị Mịch rồi, nhờ chị chuyển số tiền này vào tài khoản đó giúp em.”
Tô Mịch nhìn thấy liền thốt lên: “Ba trăm ba mươi triệu? Số tiền này em lấy từ đâu? “ Dứt lời Tô Mịch liền im lặng mím môi nhìn Giản Đường: “Em tiếp khách rồi à.”
Giản Đường im lặng coi như thừa nhận.
“Sao người ta lại cho em nhiều tiền như thế.”
Tô Mịch đứng bật dậy, ba trăm ba mươi triệu cũng phải là món tiền lớn ở Đông Kinh, nhưng số tiền này cũng không phải nhỏ, huống hồ đây còn chưa bao gồm tiền rượu và các dịch vụ khác, Tô Mịch nắm chặt lấy vai Giản Đường.
“Em đã làm gì?”
Cô ấy thật sự rất sợ hãi, cô biết con bé ngốc này có thể vì tiền mà liều mạng.
Thấy ánh mắt lo lắng thật lòng của Tô Mịch, trái tim chai sạn của Giản Đường bỗng cảm thấy ấm áp một chút, cô không muốn Tô Mịch lo lắng bèn cúi đầu nói: “chị Mịch, anh ta chỉ yêu cầu một nụ hôn.”
“Một nụ hôn? Đơn giản thế thôi à?” Ngay cả Tô Mịch từng trải cũng không khỏi kinh ngạc hét to, nhưng cô ấy lập tức im bặt lại, đơn giản ư? Không, không hề đơn giản như thế.
Một nụ hôn?
Chắc chắn không chỉ như thế.
Cô ấy lăn lộn chốn phong trần đã lâu, chuyện những đại gia máu mặt ban ngày thì đứng đắn đến đêm liền biến thành một con thú cô gặp nhiều vô kể.
Bọn đại gia vung tay là trăm triệu như thế sao có thể thiếu phụ nữ.
Tô Mịch nhìn Giản Đường, không phải cô khinh thường nhưng chỉ nhìn bề ngoài thì Giản Đường đúng là không phải kiểu con gái được yêu thích.
Nếu nói có thì cũng rất ít.
Đàn ông mà, trước phải xem bề ngoài đã.
“Chỉ một nụ hôn thôi sao?” Tô Mịch khẽ hỏi.
“Vâng.”
Tô Mịch càng im lặng, nếu vị đại gia đó chỉ yêu cầu Giản Đường hôn thì chắc chắn chuyện này không đơn giản.
“Sau này em đừng gặp người này nữa.” Tô Mịch quyết đoán nói.
Cô ấy có thể bò tới vị trí ngày hôm nay trong chốn phong trần này đương nhiên phải có bản lĩnh, chỉ cần nghe vài thông tin từ Giản Đường cô ấy đã ý thức được người này có ý xấu với Giản Đường, tuy không biết người này tính làm gì với con bé ngốc Giản Đường nhưng Tô Mịch nhận ra không thể để Giản Đường tiếp tục gặp người này.
Tô Mịch liếc nhìn Giản Đường đang cúi đầu im lặng, bỗng ánh mắt cô đặt lên trán Giản Đường, nhanh chóng đưa tay vén tóc mái Giản Đường ra, cô giật mình kêu lên: “Chuyện gì thế này.”
Động tác của Tô Mịch quá nhanh, Giản Đường còn chưa kiupj phản ứng Tô Mịch đã nhìn thấy rồi, cô hoảng loạn lùa tóc che đi vết thương trên trán.
“Không cẩn thận nên đập đầu vào cửa, không sao rồi.”
Truyện convert hay :
Cuộc Đời Này Không Phụ Ngươi Tình Thâm