CHƯƠNG 46: TẦN MẠN MẠN ĐẨY GIẢN ĐƯỜNG RA LÀM BIA ĐỠ ĐẠN
Tên vệ sĩ to cao kia lập tức ngăn Tần Mạn Mạn lại.
“Thưa ông, đây là Đông Kinh, các ông muốn là gì? Dù các người muốn làm gì thì cũng không ai dám làm loạn ở Đông Kinh.”
Cô ta không hề nói sai, dù sao đây là Đông Kinh, là chỗ dựa lớn nhất của cô ta.
Tổng giám đốc Đỗ hơi do dự, Đông Kinh dù ở phía nam cũng rất nổi tiếng.
Cửa phòng bỗng mở ra, một người đi vào nói nhỏ bên tai tổng giám đốc Đỗ, ánh mắt kiêng kỵ vừa nãy giờ trở nên đầy châm chọc: “Cô tần, tôi vừa nghe nói, ở Đông Kinh cô Tần là người bị trục xuất, không nằm trong biên chế Đông Kinh.”
Tần Mạn Mạn nghĩ tới lời của chị Mịch hôm trước, giờ lại nghe ông ta nói như thế, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, cô ta bắt đầu hoảng loạn: “Các người... đừng có làm loạn.”
“Cô Tần đừng sợ nào, chúng tôi không có ý làm gì cô, tôi chỉ muốn cô Tần biểu diễn một tiết mục.”
“Tiết mục gì?”
“Khi nào dụng cụ của anh bạn nhỏ chúng tôi được đưa tới thì cô sẽ biết thôi.” Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, một cái tủ trong suốt bự tổ chảng được đẩy tới.
Tủ như một cái quan tài dựng đứng nhưng lớn hơn rất nhiều, cao ít cũng 3m, may mà trần nhà Đông Kinh cũng rất cao mới chứa vừa, nó có thể chứa được cùng lúc ba bốn người bên trong.
Trên nóc trống rỗng, còn lại đều được bao kín.
Nơi góc tối hành lang bên ngoài phòng, Tiêu Hoành nhìn dụng cụ được đưa vào phòng, thuốc trên tay cũng đã chỉ còn đầu thuốc, anh ta dập thuốc quăng vào thùng rác bên cạnh rồi rời đi.
Trong phòng.
“Cô Tần,” Tổng giám đốc Đỗ mỉm cười lấy ra một tấm chi phiếu, sau đó viết một dãy số trên trời với Tần Mạn Mạn, ông ta ký tên rồi đẩy tấm chi phiếu về phía Tần Mạn Mạn: “Nay tôi xin mời cô Tần biểu diễn một tiết mục, tất nhiên là có phí.”
“Ba tỷ ba?” Tần Mạn Mạn suýt nữa thì hét lên, nhất thời cô bị số tiền này làm mờ mắt, nhưng ngay lập tức cô ý thức được, rốt cuộc biểu diễn như thế nào mới có được số tiền lớn như thế .
Cô cảnh giác nhìn tổng giám đốc Đỗ: “Biểu diễn như thế nào?” Cô ta đúng là không cưỡng được số tiền trên tấm chi phiếu.
Tổng giám đốc Đỗ chỉ chỉ cái tủ trong suốt vừa được đưa tới: “Cô Tần có từng xem biểu diễn giành sự sống dưới đáy nước chưa? Tôi muốn mời cô Tần biểu diễn tiết mục này, mời cô Tần bước vào.”
Lúc này, mấy người vận chuyển cái tủ tới đã nhanh chóng nối ống nước từ nhà tắm dẫn trực tiếp vào tủ, cùng với tiếng nước đổ thì tủ dần dần được đổ đầy nước.
Khuôn mặt nhỏ của Tần Mạn Mạn đã sợ đến trắng bệch không còn giọt máu.
“Sẽ...sẽ chết người đó.” Tần Mạn Mạn lắc đầu hoảng sợ.
“Không đâu, chúng tôi cũng không dám làm chết người đâu.” Tổng giám đốc Đỗ dịu dàng nói: “Chết đuối cần bốn tới năm phút, cô Tần chỉ cần ở trong nước ba phút chúng tôi sẽ cho người kéo cô lên.”
“Nếu chỉ có như thế, tại sao lại đưa tôi tới ba tỷ ba?” Không thể không nói Tần Mạn Mạn cũng rất giỏi mới có thể giữ được lý trí khi đứng trước số tiền lớn như thế.
“haha, cô Tần chưa nghe chuyện này sao? Sông có khúc người có lúc, cuộc đời này luôn chứa đầy biến hóa khó lường.” Ý của ông ta rất dễ hiểu, bọn họ đương nhiên không muốn xảy ra chuyện
ngoài ý muốn, nhưng nếu vượt qua tầm khống chế thì đó cũng là chuyện không thể tránh được.
Lòng Tần Mạn Mạn rối như tơ vò, nói như thế chẳng phải là.... ánh mắt Tần Mạn Mạn hoảng loạn vắt óc suy nghĩ, làm thế nào bây giờ? Lúc này Đông Kinh lại không làm chỗ dựa cho cô, cô ta hối hận ban đầu không nghe lời chị Mịch, hối hận không xem bảo vệ của Đông Kinh ra gì, nhưng cô ta biết, lúc này có hối hận thì cũng không có ích gì.
Bỗng cô ta nghĩ tới chuyện gì đó.
Cô ta ngẩng mạnh đầu tham lam hít thopwr, sau đó căng thẳng hét lên với tổng giám đốc Đỗ: “Tổng giám đốc Đỗ, tôi biết có người hợp với màn biểu diễn này lắm, hơn nữa cô ta rất thích tiền.”
“Ồ, thế cô nói xem đó là ai?” Tổng giám đốc Đỗ híp mắt cười, đây là cô gái cậu chủ Tiêu nói rất thú vị sao?
Cô nàng này nhìn rất ngây thơ, tổng giám đốc Đỗ kinh nghiệm phú cũng không phải chưa gặp kiểu ngây thơ như cô Tần này.
Trông Tần Mạn Mạn còn nhỏ tuổi lại đã lắm chiêu trò như thế rồi.
Nhưng ông ta cũng không có ý làm khó Tần Mạn Mạn, dù sao cô ta có người muốn giới thiệu thì cứ gặp thử xem.
“Gọi Giản Đường ấy, cô ta ở phòng PR, rất thích tiền.” Tần Mạn Mạn nhấn mạnh Giản Đường “rất thích tiền”, điểm này khiền tổng giám đốc Đỗ hứng thú: “Cô nói xem cô ta thích tiền như thế nào?”
Một người bị gán cái danh “rất thích tiền” chắc chắn sẽ rất thú vị.
Ông ta là người từng trải, điều này ông ta hiểu rất rõ.
Mấy tên người Nhật tuy biết chút tiếng Trung nhưng không thể theo kịp cuộc nói chuyện của hai người.
Nhưng họ ngeh thấy “cô ta rất thích tiền.”
Lập tức ai nấy đều trở nên hưng phấn.
Tần Mạn Mạn kể hết mọi chuyện bề Giản Đường không một chút giấu diếm.
“Tôi và Giản Đường là bạn cùng phòng, cô ta rất thích tiền, thích tới mức chỉ cần có tiền thì cái gì cũng làm được, nếu ông muốn biểu diễn kích thích thì tìm cô ta là chuẩn không cần chỉnh, đừng nói là nhảy xuống nước, cô ta còn có thể làm những chuyện khó khăn hơn nữa đó.”
“Thật sao, cô còn chưa nói cô ta từng làm chuyện gì?”
“Giản Đường cô ta có thể vì tiền mà quỳ trên mặt đấy vẫy đuôi nịnh bợ, tổng giám đốc Đỗ, tôi không có dùng miêu tả quá đâu,chuyện này đã từng xảy ra thật đó, cô ta còn nằm trên đất vừa học đi như chó, vừa vẫy đuôi nhặt tiền, chuyện này cả Đông Kinh đều biết, vì thể tôi mới nói, biễu diễn này không ai thích hợp hơn cô ta.
Tổng giám đốc Đỗ bật cười, “Thế thì gặp thử đi, A Bưu, mời cô ta tới đây.”
Tần Mạn Mạn thở phào, nhưng khi nghĩ tới Giản Đường lát nữa sẽ phải tới đây, cô ta lại cắn răng do dự, nhưng lập tức cô ta lại thoải mái trở lại, cũng chẳng phải biễu diễn gì chết người, hơn nữa ông khách chẳng phải đã nói chỉ cần xuống nước ba phút thôi sao, rồi sẽ có người kéo cô ta lên thôi.
Nghe như mình cũng không có hại cô ta, Giản Đường còn phải cảm ơn mình vì đã giúp cô ta kiếm được ba tỷ ba.
Truyện convert hay :
Đặc Chủng Người Phục Vụ