CHƯƠNG 55: DẪN TÔI ĐI GẶP ANH ẤY.
Thẩm Đệ Nhất cười hờ hững, những chuyện trong quá khứ kia rành rành ra đó, Tô Mịch thì biết cái gì.
“Gọi cô gái này tới đây.” Cậu nói.
Tô Mịch gật đầu, ban đầu cô đã chẳng có nhiều thiện cảm với Tần Mạn Mạn.
Tần Mạn Mạn không hiểu sao lại bị gọi vào phòng làm việc của Tô Mịch, trên đường đến đây cô ta không ngừng thấp thỏm bất an.
“chị Mịch.” Hiện tại cô ta đã biết ngoan ngoãn, không còn khinh thường và kiêu ngạo khi lần đầu tiên vào phòng làm việc của Tô Mịch nữa.
“Tôi không vòng vo với cô nữa, cô mau khai báo lại chuyện ở tầng 6 ngày hôm nay đi.” Tô Mịch nói ngắn gọn.
Tần Mạn Mạn luống cuống, quả nhiên là gọi đến vì chuyện trên tầng 6. Mặc dù lúc kể cho Tô Mịch, cô ta đã cố ý tránh những chuyện không tốt và giấu diếm đi vài chuyện, nhưng đối mặt với hai người thông minh tài trí như Tô Mịch và Thẩm Đệ Nhất, họ chỉ cần nghe lời nói và vẻ mặt của cô ta cũng đoán ra được đại khái sự tình.
“chị Mịch, em không hề cố ý. Em không ngờ mình từ chối tổng giám đốc Đỗ, ông ta lại cho người gọi Giản Đường tới.” Tần Mạn Mạn đáng thương cầu xin Tô Mịch tha thứ.
Gương mặt xinh đẹp của Tô Mịch lạnh như băng, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Cô nói cho tôi biết, một doanh nhân từ Hồng Kông đến thành phố S như tổng giám đốc Đỗ làm sao quen biết Giản Đường?”
“Em, em, em cũng không biết. Có lẽ là ai đó đề cập với tổng giám đốc Đỗ. chị Mịch, chị hãy tin em, từ nhỏ em không thích nước, khi còn bé từng bị đuối nước một lần, cho nên vừa nghe thấy yêu cầu kia của tổng giám đốc Đỗ, em liền từ chối. Trừ điều đó ra, em thật sự không làm gì cả.”
“Nói như vậy, chuyện ở tầng sáu hôm nay không có liên quan gì với cô phải không?”
“Chẳng liên quan đến em, thật sự không liên quan đâu. Em trong sạch mà.” Thời điểm vừa đến Đông Kinh, Tần Mạn Mạn còn nghĩ dù mình không có Đông Kinh che chở cũng không hề gì, nhưng chuyện xảy ra mấy ngày nay đã dạy cho Tần Mạn Mạn biết thế nào gọi là “thực tế” và “tàn khốc”, càng khiến cô ta hiểu được, trên đời này có một vài quy tắc bắt buộc phải tuân thủ.Giờ ””””Tần Mạn Mạn đã biết sợ là gì rồi.
Đột nhiên cô ta nghĩ đến Giản Đường xấu xa kia, rồi lại nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Mịch rõ ràng “không hề tin tưởng”.
Trong vài giây ngắn ngủi, trước mặt cô lại xuất hiện gương mặt luôn im lặng ít nói và cả bóng lưng cô quạnh của Giản Đường. Cô ta cảm thấy nếu Giản Đường lên tiếng, nhất định có thể giúp được mình.
“chị Mịch, chị hãy tin tưởng em, chuyện hôm nay chẳng liên quan đến em. Không tin thì chị cứ gọi Giản Đường tới hỏi, chị hỏi cô ta đi, cô ta nhất định sẽ làm sáng tỏ giúp em.”
Tần Mạn Mạn lấy đâu ra tự tin để cho rằng cô gái bị cô ta hãm hại thảm thương kia sẽ che giấu giúp cô ta thế hả? Cô ta lấy đâu ra tự tin cho là cô gái ít nói kia sẽ hèn yếu nói ra lời trái lương tâm rằng Tần Mạn Mạn nói rất đúng, cô ta vô tội thế?
Nỗi buồn bực nghẹn trong lòng Tô Mịch. Cô quan sát Tần Mạn Mạn, ánh mắt càng sắc bén.
Thẩm Đệ Nhất đột ngột đứng lên. Chuyện này đã điều tra xong, cậu không cần thiết ở đây nữa, sau đó cậu lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Tư Cương: “Sếp, đã điều tra xong. Lý do lúc ấy cô Giản vào phòng kia vì tổng giám đốc Đỗ đích thân gọi tên cô ấy.” Thẩm Đệ Nhất vừa nói vừa giải thích kỹ hơn: “Lúc ấy ở trong phòng còn có một nhân viên nữ nữa, thân phận người này cũng đã điều tra xong rồi.”
Cậu không nói thẳng là Tần Mạn Mạn hãm hại Giản Đường. Sếp khôn khéo như vậy, nghe cậu báo cáo có lẽ cũng tự đoán ra chân tướng.
“Tôi nhớ rồi, lúc ấy Đỗ Lập Quần từng nhắc tới dụng cụ làm thành tủ kia là Tiêu Hoành cho người đem đến phải
không?” Thẩm Tư Cương mỉm cười hỏi.
“Có phải nữ nhân viên cũng có mặt ở đó tên Tần Mạn Mạn không? Vừa rồi Đỗ Lập Quần gọi điện thoại tới cầu xin tôi đã tiết lộ vài tin có ích, nói rằng cậu Tiêu đề cử một cô bé với ông ta, cô bé này chơi đùa rất thú vị, cũng nên gọi Tần Mạn Mạn tới.”
Nói xong, anh ra lệnh: “Cậu đích thân đưa cô gái này đến bãi đậu xe dưới tầng chờ tôi, tôi lập tức xuống ngay.”
Thẩm Đệ Nhất cất điện thoại, thoáng nhìn sang Tần Mạn Mạn có gương mặt đáng thương. Cậu nói với Tô Mịch: “Sếp muốn đưa cô ta đi.”
“Cậu cứ mang đi.” Tô Mịch lập tức đồng ý không thèm nghĩ ngợi.
Tần Mạn Mạn vừa nghe sếp muốn gặp mình, đôi chân bỗng bủn rủn: “chị Mịch, em...”
“Thẩm Đệ Nhất không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, nếu cô không muốn chịu đau khổ thì nên biết điều đi theo.” Tô Mịch hoàn toàn cắt đứt hy vọng của Tần Mạn Mạn.
Cô không biết, lúc cô ngốc Giản Đường kia nhảy xuống nước có tâm tình thế nào. Nhưng có thể tưởng tượng được người bị dìm trong nước sẽ sợ hãi thế nào, cô ấy nằm trong làn nước và mở mắt ra, bên ngoài chỉ cách cô ấy khoảng một cánh tay, vậy mà những người khác lại khoanh tay đứng nhìn. Khi đó con bé ngốc ấy có tâm trạng thế nào, sẽ tuyệt vọng nhường nào kia chứ.
Tần Mạn Mạn không muốn đi, bàn tay Thẩm Đệ Nhất túm lấy Tần Mạn Mạn, đau đến nỗi cô ta phải kêu rên.
“Từ từ đã.” Một giọng nói khô khốc đột nhiên vang lên. Thẩm Đệ Nhất đang dẫn người ra ngoài cửa thì bị một bóng người cản trở.
“Tiểu Đường, sao em lại tới đây?” Tô Mịch kinh ngạc đứng lên.
“Giản Đường!” Tần Mạn Mạn như thể kẻ rơi xuống nước trông thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Cô ta bắt lấy cánh tay của Giản Đường, đôi mắt đẹp rưng rưng nước mắt, kêu lên: “Giản Đường, cứu tôi với! Giản Đường, tôi biết cô có thể cứu tôi. Giản Đường, cầu xin cô, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi! Cô cầu xin giúp tôi đi, cô xin chị Mịch giúp tôi đi... Không, hãy xin ông chủ ấy! Tôi hứa, tôi hứa ngay hôm nay sẽ rời khỏi Đông Kinh, không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, tôi sẽ quỳ gối với cô.”
Đôi mày xinh xắn của Tô Mịch cau lại, cô chán ghét nhìn Tần Mạn Mạn.
“Tiểu Đường, em cứ mặc kệ cô ta, cô ta tự làm tự chịu thôi.” Tô Mịch nói xong, đôi mắt lạnh lùng liếc Tần Mạn Mạn: “Ban đầu tôi đã cảnh cáo cô hãy sống cho thật đàng hoàng, vậy mà cô chẳng chịu nghe vào, nếu không cô đã chẳng có ngày hôm nay.”
Tần Mạn Mạn khóc nức nở sống chết không buông Giản Đường ra : “Giản Đường, tôi xin cô, đây là lần đầu tiên tôi mở miệng van xin cô.”
Giản Đường đứng yên tại chỗ như cọc gỗ. Câu nói của Tần Mạn Mạn khiến cô nực cười: “Đúng vậy, đây là lần đầu tiên cô chủ động mở lời xin tôi. Bởi vì lần này, cho dù tôi phối hợp với cô nói dối, ông chủ cũng không tin đâu.”
“Giản Đường, cô, cô đến đây bỏ đá xuống giếng ư?”
Gương mặt Tần Mạn Mạn vừa đau khổ vừa căm hận, như thể lần đầu quen biết Giản Đường: “Không ngờ cô lại là người chuyên bỏ đá xuống giếng!”
“Người mà trong lòng xinh đẹp thì nhìn cái gì cũng khen xinh, còn người trong lòng đáng ghê tởm thì nhìn cái gì cũng thấy ghê tởm.” Giản Đường khẽ cười, có chút bất đắc dĩ khó hiểu: “Nhưng vì cô, cho dù trong lòng tôi không muốn cũng có thể cứu cô một mạng.”
Cô thờ ơ lắc đầu, không biết lắc đầu vì tính “lương thiện” của mình hay vì niềm tin trong lòng kia... Cô biết, cô vẫn không muốn...
“Thẩm Đệ Nhất, dẫn tôi đi gặp anh ấy đi.”
Chung quy lại, cô vẫn thua rồi.
Truyện convert hay :
Nghịch Thiên Đan Tôn