Cửa phòng bị đẩy ra, Chu Bạch ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên đến kích động muốn lao vào nói chuyện!
Tô Lâu nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt nhìn Chu Bạch không cảm xúc, ngạch sinh, sinh làm hắn bước chân muốn chạy vào dừng lại. Thanh âm đạm mặc của Tô Lâu như ma chú vang bên tai: "Đi ra."
Chu Bạch cảm giác mình suy nghĩ còn tại, nhưng thân thể lại như không thuộc khống chế, sắc mặt hơi trắng. Lâu ca không sao? còn dùng tinh thần lực khống chế hắn đi ra, cảm xúc hơi hạ xuống, Lâu ca không tín nhiệm hắn... Đi ngang qua tre ô người! Tròng mắt nhìn tới người nọ đạm mặc môi hơi nhấp, bị mê hoặc thất thần một chút, cửa đã đóng lại người đó đi vào, cơ thể cũng đã có quyền khống chế.
Định chạy đến gõ cửa tay dơ lên không trung lại buông xuống, rũ mắt bên trong là phức tạp không rõ cảm xúc hắn rời đi. Đứng tại cửa sổ, rút ra điếu thuốc hút, bên này qua cửa kính có thể nhìn đối diện bên dưới, Tạ Lan đang cùng những chữa trị dị năng nói chuyện...
Tô Lâu trong phòng bệnh.
Người vào tới thu hồi ô, một bộ áo bào trên thân, có vẽ quỷ dị đồ án, không hợp với thời đại này người xuất hiện. Nó đi tới, đứng bên cạch ta!
"Thật lâu không gặp mặt, ta chủ!" Ngữ khí có chút tôn kính.
"Có việc." Ta hơi nhíu mày.
Nó nghiêng đầu, lộ ra trắng nõn cằm: "Có."
Không khí lạnh xuống, ta không nói gì. Nó cũng không chờ ta nói liền lại mở miệng: "Pháp tắc lại thêm! Ngài mất không chế không phải sao... Ngài nhất định muốn ta trợ giúp phải không, chủ?"
Nó giọng nói, trở nên gấp rút lại mê hoặc, ta nhíu mày buông ra, nhếch lên miệng: "Không cần."
Nó hơi sửng sốt, cảm giác nó ánh mắt là thẳng nhìn tròng trọc ta mặt góc nghiêng thật lâu, giọng nói mới vang lên: "Kí ức phải rút đi."
"Tùy ý!" Ta thanh âm không chút để ý theo sau vang lên.
Hơi một đốn, nó ngẩng đầu:
"Sao có thể! Ngươi không tìm hắn nữa?" Nó có điểm kích động phấn nộ, không còn kính gọi, gần như là gầm lên hỏi.
"Sao có thể." Ta có chút không vui nói.
"Kia,... Ngươi thấy hắn!" Nó cổ họng khô khốc hỏi.
Ta không khiên nhẫn nhìn lại nó, nó có người khuôn mặt, tạo hoá đắp nặn này có khuôn mặt thực sự đẹp điên đảo chúng sinh ngoại trừ ta không cảm giác, bất kì người hoặc vật đều sẽ bị mê hoặc, bất quá nó ánh mắt là không tiêu cự. Nó là nhìn không thấy, ánh mắt ta hơi một đốn thu hồi cảm xúc nói: "Đúng thế!!!"
"Hắn ở,... Ngươi sao lại đồng ý rút đi kí ức." Nó vốn định hỏi, hắn ở đâu? Lại biết bản thân không tư cách cũng không dám hỏi. Hỗn độn cảm xúc hoá thành phấn nộ, ép hỏi Tô Lâu!
"Vậy ngươi có thể không rút đi ta kí ức!" Ta có chút khinh thường nói ra.
Nó bị nghẹn một chút, cười thảm: "Ha, sao có thể đây là pháp tác. Ngươi cũng rõ ràng mấy năm nay mình tạo bao nhiêu nhân quả tuyến, chỉ là rút đi kí ức, quả thật là nhẹ nhàng a!"
Nó giọng chẳng còn chút nào tôn kính, khinh thường trong
lại không dấu được chua sót!
Ta nghe vậy cười nhạt nhẽo: "Ta không có điên, diệt thế không phải đã rất khắc chế."
Nó thân thể cứng ngắc một chũt, tâm tình phức tạp không rõ: "1000 năm, một luân hồi. Khó khăn mới gặp được hắn một lần, ngươi bỏ qua hắn lần nữa làm sao bây giờ? Lại mấy vạn thế tìm kiếm!!!"
Trầm ngâm một lát ta cười khẽ nói: "...Không quan trọng, ta dù không nhớ gì cả! Gặp được hắn sẽ nhất định ánh mắt đầu tiên sẽ phân biệt ra hắn." Nói, nói ta liền nhớ đến hắn Ý cười tre không được ôn nhu.
Nó không thấy, nhưng có thể cảm giác Tô Lâu không khí xung quanh đều như xuân về hoa nở ấm áp. Trầm thấp mở miệng: "Người không tạo nhân quả tuyến sẽ không có áp chế ngài pháp tác trói buộc."
Ta quay lại nhìn nó, vẻ mặt có điểm vi diệu: "Ta đã rất khắc chế a!"
Nó điên đảo chúng sinh mặt trên hiện ra chán ghét, ta lại cười. Nó tay chỉ vào ta trên trán, trong đầu ta đang dần bị rút đi kí ức. Thật sự thật rất đau, gân xanh đều hiện ra nhưng ta sắc mặt cũng không có đổi một chút, còn vui vẻ cười. Nêú có người nhìn thấy nhất định sẽ cảm giác thấy hắn có điểm tố chất thần kinh có vấn đề!
Hỏi vì sao bị rút đi kí ức Tô Lâu lại vui vẻ như vậy sao? Hắn trả lời sẽ là, ta kí ức không có hắn bóng dáng đều là rắc rưởi, để trong đầu còn ngại làm người phiền lòng, rửa sạch cũng tốt chừa chỗ cho hắn.
Tuy nói Tô Lâu có thể nhịn không gào đau đớn, nhưng cơ thể nhân loại Tô Lâu vấn là đau đớn ngất đi. Nó đắp chăn cho Tô Lâu, ôn nhu xoa mồ hôi trán cho Tô Lâu, một tiếng thở dài vang lên, cầm lên ô mở ra thân hình tiêu tán biến mất như chưa từng xuất hiện qua.
Chu Bạch đang rút điếu thuốc thứ 3 cứng ngắc, nghi ngờ một chút, Lâu ca còn ở trong phòng bệnh hắn cư nhiên phiền lòng ra ngoài hút thuốc, Lâu Ca nếu có tỉnh dậy làm sao bây giờ. Hắn mau đi vào phòng vệ sinh rửa sạch trên người hương vị mới đi vào Tô Lâu phòng bệnh!
Chu Bạch đẩy cửa, nghi ngờ một chút. Hắn có vẻ như quên đi chút gì đó. Đầu trống không một chút, nghĩ khoing ra liền không nghĩ đi tới, thấy Tô Lâu còn ngủ say trên giường, vừa yên tâm lại đau lòng. Chu Bạch ngồi ở bên cạch trông coi!
Truyện convert hay :
Cực Phẩm Toàn Năng Học Sinh