Đêm giữa mùa hạ thật dễ chịu, thỉnh thoảng lại có một cơn gió mát thổi qua, khiến cho cả người khoan khoái.
Hai người nắm tay đi trên đường, lúc này hầu như không còn ai.
Khi có người Tưởng Hải Dương sẽ ôm lấy vai Lâm Đông Đông, lúc không người hắn lại nắm lấy tay cậu, là kiểu mười ngón tay đan chặt vào nhau ấy.
Lâm Đông Đông vẫn luôn ngẩng đầu nhìn bầu trời sao lộng lẫy, không cần nhìn đường, bởi vì có Tưởng Hải Dương ở đây, hắn sẽ không để cậu ngã.
"Cậu không thấy mỏi cổ à?" Tưởng Hải Dương cười yêu chiều.
Lâm Đông Đông nghiêng đầu, "Tôi thích ngắm sao."
"Vậy ngày mai tới bờ Tây cậu tha hồ mà ngắm." Tưởng Hải Dương nói: "Nơi đó không có gì cản tầm nhìn, sao như vắt thành một dòng sông vậy."
Lâm Đông Đông nghe miêu tả của Tưởng Hải Dương có chút ngỡ ngàng, từ vắt này dùng rất hay, cậu phát hiện Tưởng Hải Dương cũng rất lãng mạn.
Tưởng Hải Dương thấy Lâm Đông Đông nhìn mình chăm chú, hắn vui vẻ hỏi: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"
Lâm Đông Đông cười trêu, "Cậu đẹp~ "
Mặc dù đây là sự thật nhưng Tưởng Hải Dương vẫn thích nghe Lâm Đông Đông nói.
Hắn ôm chặt lấy người, hôn một cái lên má cậu, "Đông Bảo Nhi đẹp hơn ~ "
"Ai nha!" Lâm Đông Đông làm bộ ghét bỏ lau mặt, "Cậu bình thường một chút đi, tôi muốn về nhà."
Tưởng Hải Dương cười khúc khích nắm tay cậu đi về phía trước, chưa được mấy bước lại dừng lại, "Đông Đông, cậu gọi tôi là cái gì?"
"Gọi cái gì?" Lâm Đông Đông không hiểu, "Tưởng Hải Dương thôi."
"Không thân thiết tẹo nào!" Tưởng Hải Dương mất hứng, "Không được, phải gọi bằng biệt danh!"
"Được vậy gọi là cái gì, " Lâm Đông Đông suy nghĩ một chút, không nhịn được cười nói: "Hay tôi cũng gọi như bà ngoại, Tiểu Dương được không?"
Tưởng Hải Dương cau mày, lẩm bẩm, Tiểu Dương, Tiểu Dương,...!Nghe sao cũng không thấy hay! Hắn lớn hơn Lâm Đông Đông một tuổi, sao có thể gọi hắn là Tiểu Dương được?
"Không được!" Tưởng Hải Dương buồn bực nói: "Gọi là anh!"
"Tôi không thích ~" Lâm Đông Đông ngó lơ hắn đi về hướng nhà mình.
Thật ra gọi là anh...!cũng không sao, nhưng cậu sẽ không chiều theo hắn! Hì hì!
Tưởng Hải Dương ôm lấy cậu từ phía sau, "Sao lại không gọi? Cậu ngày nào cũng gọi thẳng tên tôi, cảm giác không thân thiết chút nào."
"Vậy như thế nào mới là thân thiết?" Lâm Đông Đông hé miệng cười trộm.
"Tôi thường gọi cậu là gì, Đông Đông, Đông Bảo Nhi." Tưởng Hải Dương cảm thấy thật tủi thân, "Cậu không thể gọi tôi thân thiết hơn được sao?"
Vl, Lâm Đông Đông không ngờ Tưởng Hải Dương sến sẩm như vậy, mở miệng là Bảo Nhi cái gì, cậu không nói được, ngại thấy bà!
"Vậy..." Lâm Đông Đông suy nghĩ một chút, "Gọi Hải Dương được không?"
Tưởng Hải Dương dán vào cậu, bĩu môi nói: "Còn chưa đủ thân."
"Không được thì dẹp!" Lâm Đông Đông lười nói tào lao với hắn, "Buông ra, tôi phải về nhà."
"Vậy cậu gọi tôi là anh đi." Tưởng Hải Dương chơi xấu, "Không gọi tôi sẽ không thả."
Lâm Đông Đông vừa bực mình vừa buồn cười, "Cậu uy hiếp tôi?"
"Đúng!" Tưởng Hải Dương mặt dày nói: "Hôm nay cậu phải gọi một tiếng, nếu không thì đừng hòng về nhà.
Bà ngoại biết cậu ở nhà tôi, cậu không về bà cũng không lo."
"Cậu!" Lâm Đông Đông cũng uy hiếp hắn, "Cậu không buông ra thì tôi sẽ giận!"
Tưởng Hải Dương nổi tính bướng, "Tôi còn giận đây này!"
Lâm Đông Đông không nhịn được bật cười, "Rồi rồi rồi, cậu bỏ tay ra đi, tôi gọi."
"Cậu đừng có lừa tôi," Tưởng Hải Dương ra vẻ thông minh, "Tôi mà bỏ tay ra cậu chắc chắn sẽ chạy."
Lâm Đông Đông bật cười vui vẻ, "Sao cậu thông minh vậy."
"Hừ!" Tưởng Hải Dương ôm lấy người giục, "Mau gọi."
"Anh."
Tưởng Hải Dương chưa kịp phản ứng lại, "Cái gì? Cậu gọi lại tiếng nữa đi."
Lâm Đông Đông xoay người trong lồng ngực hắn, mềm giọng khẽ gọi, "Anh ơi ~"
"Ha ha ha..." Tưởng Hải Dương sướng đến phát rồ, ôm lấy eo cậu xoay một vòng, "Đông Bảo Nhi Đông Bảo Nhi ~ "
Lâm Đông Đông cũng cười khúc khích, trong lòng rất vui vẻ.
Thế nhưng vừa quay đầu lại, nhìn thấy ánh đèn vàng nhạt từ trong nhà hắt ra, cậu vội vàng vỗ vỗ Tưởng Hải Dương, "Nhanh bỏ tôi xuống, tôi phải về nhà, bà ngoại đang chờ đấy."
"Ừm." Tưởng Hải Dương ngước đầu hôn người trong ngực một cái, "Sáng mai tôi đến tìm cậu, mang cả đường trắng cho bà ngoại nữa."
"Đừng đưa," Lâm Đông Đông ngăn lại, "Cậu mà đưa tới, bà ngoại lại trả tiền cho cậu."
Tưởng Hải Dương thả người xuống, "Tôi không lấy.
Thôi được rồi, cậu đừng quan tâm đến chuyện này, về ngủ sớm một chút, bé ngoan, nghe lời ~"
Đưa người về tận nhà xong, Tưởng Hải Dương nhảy chân sáo đi về.
Hắn cũng ngửa đầu nhìn sao, nhìn một lúc lại không kìm được cười ngốc.
Từ khi có Lâm Đông Đông, ngày nào hắn cũng vô cùng phấn khởi, nhìn cái gì cũng thấy vui vẻ.
Ha ha, Đông Bảo Nhi thật tốt!
Về đến nhà, đúng lúc nhìn thấy Điền Thu Sinh đi từ trong tiệm tạp hóa ra.
"Điền Thu Sinh?" Tưởng Hải Dương khó hiểu hỏi: "Sao muộn rồi còn đến đây?"
"Mua thuốc lá cho ba em." Điền Thu Sinh nhỏ giọng nói, cậu thấp hơn nhiều so với Tưởng Hải Dương, lần nào nói chuyện cũng phải ngẩng đầu, "Anh...!đi đâu về vậy ạ?"
Tưởng Hải Dương thoải mái nói: "Đưa Đông Đông về nhà, mày cũng nhanh về đi." Hắn không nhìn Điền Thu Sinh nữa, đi thẳng vào trong sân.
Điền Thu Sinh nhìn bóng lưng Tưởng Hải Dương, ánh mắt lóe lên, cuối cùng cúi đầu lẳng lặng rời đi.
***
Ngày thứ hai Tưởng Hải Dương ăn sáng ở nhà xong lập tức đi tìm Lâm Đông Đông, còn cầm theo đường trắng.
Bà ngoại quả nhiên đưa tiền cho hắn, hắn cầm lấy, sau đó chờ không ai để ý, lén lút nhét tiền xuống dưới chiếu.
Suốt một buổi sáng, Tưởng Hải Dương giúp Lâm Đông Đông dọn vườn rau, quét tước nhà cửa, lau kính, còn khiêng nước đổ đầy vại.
Lâm Đông Đông nhìn Tưởng Hải Dương bận trước bận sau, cảm giác như thấy con rể đến nhà trong truyền thuyết! Phì phì phì, không đúng, cái gì mà con rể đến nhà, phải là con dâu nuôi từ bé!
Mùa hè, người trong thôn đều mở hết cửa trong nhà, gió thổi một trận cả căn phòng đều trở nên mát mẻ.
Bà ngoại ngồi trên băng ghế nhỏ trước cửa, cánh cửa mở ra vừa vặn tạo thành một bóng râm.
Bà phe phẩy quạt cói, nhìn hai thiếu niên cười đùa trước sân, bên cạnh còn có một con chó Bắc Kinh chạy lăng xăng xung quanh.
"Đứa trẻ tốt ~" bà ngoại cười híp mắt lẩm bẩm nói: "Đúng là đứa trẻ tốt."
Buổi chiều đến giờ hẹn, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông đến cổng thôn tập hợp với bọn Lưu Chấn.
Đường đến bờ Tây, hai bên là hai hàng cây chi dương cao vút, bóng râm rậm rạp đổ xuống, che khuất ánh nắng, thỉnh thoảng lại có một cơn gió núi thổi qua, không khí vô cùng mát mẻ.
Sáu người vừa đi vừa giỡn, chốc thì bắt sâu trên cây ném lên người, chốc thì cầm gậy chọc hoa cây chi dương.
Chơi đùa mấy trò trẻ con, giống như trở lại những ngày thơ ấu.
Lâm Đông Đông rất sợ mấy con sâu mềm mềm này, cậu cẩn