Hai người gần như chạy về tiệm tạp hóa Hải Dương.
Tưởng Hải Dương vô cùng vui vẻ, kéo tay cậu chạy suốt một đường, bình thường đi bộ xà nẹo phải mất nửa ngày mới đi hết con đường, bây giờ lại mất chưa tới một lúc.
Tiệm tạp hóa đã đóng cửa, ba Tưởng mẹ Tưởng cũng đã ra nhà sau.
Bình thường bọn Lưu Chấn tới chơi, hầu như toàn ở nhà ngoài, cũng chính là nhà lớn, nơi ba mẹ Tưởng ngủ.
Để vào phòng nhỏ của Tưởng Hải Dương phải đi qua nhà lớn, chỉ cách nhau có một bức tường.
Đến cửa nhà rồi Lâm Đông Đông mới nhớ ra, chỉ mới nói dối bà nội, cậu đột nhiên đến đây ngủ, vậy phải nói thế nào với ba mẹ Tưởng Hải Dương đây?
Nhưng Tưởng Hải Dương đang vui vẻ tinh thần thoải mái, không để ý đến chuyện này lắm.
Hắn phất tay nói không sao, để anh lo!
Đi vào gian ngoài, mẹ Tưởng đang ngồi trên ghế đẩu ngâm chân xem ti vi, ba Tưởng ở một bên cầm phích nước chế thêm nước nóng.
Lâm Đông Đông có chút chột dạ chào hỏi, "Chú, dì, hai người vẫn chưa ngủ ạ?"
"Ôi chao ~" Mẹ Tưởng cười đáp lời, "Đông Đông đến đấy à ~"
"Mẹ ~" Tưởng Hải Dương nói hết sức tự nhiên, "Lát nữa Đông Đông với con xem video trong phòng con, con chuyển đầu đĩa VCD vào trong phòng nha."
Ba Tưởng cũng cởi tất ngồi xuống băng ghế nhỏ, "Tivi nhỏ trong phòng con vẫn xem được à?"
"Có, dễ sử dụng lắm." Tưởng Hải Dương nói xong thì đi bưng đầu VCD trên bàn, làm bộ thản nhiên nói: "Xem xong Đông Đông sẽ ngủ lại, hai người cứ khóa cửa ngủ đi."
Mẹ Tưởng âu yếm nhìn con trai, "Video gì, sao muộn vậy còn xem?"
Tưởng Hải Dương cười nhe răng nói, "Phim ma!"
Nhưng ba Tưởng có chút không tin, ông thầm nghĩ con trai mười sáu mười bảy tuổi, đang độ tò mò hiếu kỳ, tám phần mười hai đứa trốn trong phòng xem phim đồi trụy!
Ông ho khan một tiếng, nói với Tưởng Hải Dương và Lâm Đông Đông một cách ẩn ý, "Xem phim ma ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu."
Ông còn nhấn mạnh hai chữ phim ma.
Làm cho mẹ Tưởng nhìn ông khó hiểu.
Lâm Đông Đông bối rối không hiểu gì, chỉ đành ngượng ngùng gật đầu với ba Tưởng, ngoan ngoãn đáp.
"Dạ."
Tưởng Hải Dương mang VCD, dẫn Lâm Đông Đông đi vào phòng trong, cửa không đóng, hai người mở tivi, bỏ đĩa phim vào đầu, làm bộ thảo luận nội dung trong phim.
Ngoài phòng, mẹ Tưởng với ba Tưởng ngâm chân xong thì dọn dẹp lên giường, hai người lúc này mới đóng cửa phòng lại.
"Anh đi lấy nước cho em rửa, xong thì em lên giường trước nhé." Tưởng Hải Dương thấp giọng nói, lấy chăn ra trải sẵn trên giường đất.
Lâm Đông Đông đứng một bên cởi quần, "Vậy còn anh?"
Tưởng Hải Dương lấy khăn mặt, nghiêng đầu hôn cậu một cái, "Anh ra ngoài sân tắm."
Lâm Đông Đông rửa ráy từ trên xuống dưới xong thì chui vào trong chăn, Tưởng Hải Dương trải một cái chăn rất lớn trên giường, còn lớn hơn cả đệm giường, hai người ngủ cạnh nhau không còn khoảng trống.
Phía trên là một lớp chăn mỏng, gần như không có bông.
Nhưng mùa hè nóng, cũng không cần thiết lắm, che bụng phòng cảm lạnh là đủ rồi.
Hai người lần đầu tiên ngủ chung với nhau, Lâm Đông Đông rất phấn khích.
Cậu vùi mặt ngửi gối đầu một cái, không có mùi gì.
Cậu cũng không ngửi thấy mùi gì trên đầu Tưởng Hải Dương, Tưởng Hải Dương để tóc đầu đinh, tắm xong lau một cái là khô, gần như không để lại mùi gì.
Lâm Đông Đông nhắm mắt nằm nghiêng, chăn mỏng đắp trên eo.
Trên tivi phát ra âm thanh nhỏ, không biết là đang chiếu cái gì, cậu cũng không để ý.
Tivi ở gian nhà ngoài đã tắt, phỏng chừng ba Tưởng mẹ Tưởng đã đi ngủ rồi.
Một lát sau, Tưởng Hải Dương để trần thân trên quay trở lại.
Hắn khóa chặt cửa, tắt đèn, trèo lên giường cởi quần ngoài với quần lót để qua một bên, cả người trơn bóng chui vào trong ổ chăn.
Lâm Đông Đông cảm giác được Tưởng Hải Dương mang theo hơi nước mát lạnh trên người, ôm lấy eo cậu từ phía sau.
Trên người cậu chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, nhưng ngay lập tức cảm nhận được, Tưởng Hải Dương đang để trần.
"Đông Bảo Nhi?" Tưởng Hải Dương ghé sát lại sau cổ cậu, thì thầm gọi.
Lâm Đông Đông mắt vẫn nhắm như cũ, nhỏ giọng đáp: "Ơi."
Tưởng Hải Dương không nói tiếp, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của cậu, mổ nhẹ lên gáy cậu.
Mổ một lúc lại biến thành liếm mút, đầu lưỡi xoay chuyển, từng vòng từng vòng từ cổ lên đến vai.
Sau đó nhổm dậy, áp nửa người lên cậu, liếm láp xương quai xanh cùng hõm cổ.
Bàn tay vuốt ve bụng dưới dần nhanh hơn, dùng sức xoa nắn xương sườn, cuối cùng dừng lại trên hai viên thịt nhỏ trước ngực, bắt đầu vặn xoắn chà đạp.
Lông mi Lâm Đông Đông run run, ngậm chặt môi.
Cậu không thể phát ra tiếng, ba mẹ Tưởng Hải Dương đang ở bên kia bức tường đó.
Buổi tối thôn rất yên tĩnh, mặc dù trong phòng còn mở tivi, nhưng âm lượng cũng phải giảm xuống thật nhỏ, không thể quấy rầy giấc ngủ của ba mẹ hắn ở gian ngoài.
Tưởng Hải Dương yên lặng hôn lên cơ thể cậu, hai người ngầm hiểu ý nhau.
"Đông Bảo Nhi ~" Miệng Tưởng Hải Dương kề sát bên tai cậu, liếm dọc theo vành tai, thì thầm, "Quay người lại đi."
Lâm Đông Đông mở mắt ra, mím môi xoay người, ngửa mặt nằm ở trên giường.
Ngay lúc cậu xoay người, Tưởng Hải Dương cũng vươn mình áp lên người cậu, chống hai tay cúi đầu bình tĩnh nhìn cậu.
Trong phòng chỉ có ánh sáng mờ ảo từ tivi hắt ra, tối nay hình như cũng không có trăng, đen ngòm một mảnh.
Lâm Đông Đông nhìn chăm chú người đang đè lên mình, đôi mắt tròn xoe.
Tưởng Hải Dương hơi nặng, nhưng đè cậu lại cảm giác rất thoải mái.
Hai cánh tay chống ở hai đầu vai cậu, vai và cổ hơi cong lên, mơ hồ có thể nhìn thấy được sức mạnh đang ẩn chờ phát động.
Hơn nữa mắt Tưởng Hải Dương rất đen, sáng, giống như bảo thạch trong truyền thuyết.
Nương theo ánh sáng từ tivi rọi ra, cậu nhìn thấy được bản thân mình trong đôi mắt đen láy của hắn, môi khẽ nhếch lên, đang chờ