Trong nhà có chuyện lớn như này, Lâm Đông Đông cũng không còn tâm trạng nào đi tìm Tưởng Hải Dương.
Nhưng mà, Tưởng Hải Dương ở nhà chờ mãi không thấy Lâm Đông Đông tới tìm mình thì chạy thẳng đến nhà cậu.
Vừa vào cửa, Tưởng Hải Dương thấy ngay một già một trẻ đang ngồi ủ rũ trên giường, hắn trước tiên lên tiếng chào hỏi bà ngoại, sau đó tò mò hỏi, "Đông Đông sao vậy? Sao em không đến nhà anh?"
Lâm Đông Đông chớp mắt, nhìn thấy Tưởng Hải Dương, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy tủi thân, "...!Mẹ em về rồi."
"Hả? Mẹ em về rồi?" Tưởng Hải Dương nhìn một vòng căn nhà nhỏ, "Ở đâu?"
"Đi ra ngoài?" Lâm Đông Đông nói, "Nói dẫn chú Lý lên núi đi dạo, tiêu thực."
Tưởng Hải Dương nghe không hiểu, "Chú Lý là ai?"
Bà ngoại cất lời, nụ cười không còn gượng gạo như lúc nãy nữa, "Đông Đông đi chơi với Tiểu Dương đi."
Tưởng Hải Dương nhìn về phía Lâm Đông Đông, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mẹ về không phải là chuyện tốt hay sao, sau cả hai lại nhìn có vẻ không vui?
Lâm Đông Đông nghĩ một lát, xuống giường đi giày vào, kéo Tưởng Hải Dương ra ngoài, "Đi thôi, hai chúng ta ra ngoài chơi."
Ra đến cửa, Tưởng Hải Dương nhịn không được hỏi, "Đông Đông, em với bà ngoại sao vậy, sao lại không vui?"
Lâm Đông Đông thở dài, cảm thấy chuyện này quá phức tạp, cậu cũng không biết nói sao với Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương nhìn lông mày cậu nhăn tít, nhất định là có chuyện lớn gì rồi, còn là chuyện không vui.
"Hai chúng ta đi tới rừng cây nhỏ đầu thôn đi," Tưởng Hải Dương kéo lấy cậu dịu dàng nói, "Anh cũng ăn nhiều quá, đi dạo cho tiêu cơm."
Lâm Đông Đông nở nụ cười, "Trời sắp tối rồi, còn đến rừng cây nhỏ làm gì, tối om, sợ lắm."
Tưởng Hải Dương duỗi cánh tay ôm lấy cổ cậu kéo đi, "Có anh ở đây em sợ cái gì!"
Thời tiết này ngày rất dài, mặt trời vẫn chưa khuất núi, ráng chiều vàng óng chiếu rọi rừng cây, tựa như dát một lớp vàng, đẹp như cảnh tượng trong phim hoạt hình.
Trong rừng cây không có ai, Tưởng Hải Dương nắm lấy tay Lâm Đông Đông đi vào trong, vừa đi vừa nói: "Hồi còn bé mỗi lần không vui anh đều đến đây, ngồi một mình hơn nửa ngày."
Lâm Đông Đông ngạc nhiên, "Anh mà cũng có lúc không vui?"
Tưởng Hải Dương nặn nặn tay cậu, "Sao anh không lại không được không vui?"
"Anh ngang ngược như vậy mà," Lâm Đông Đông mỉm cười, "Thôn này ai dám chọc giận anh, không sợ bị anh đánh hay gì?"
Tưởng Hải Dương nhíu mày nhìn cậu, "Em toàn chọc anh giận đấy thôi, mà anh có bao giờ đánh em đâu?"
"Em nào dám chọc giận anh!" Lâm Đông Đông lườm hắn một cái, "Hồi mới quen kia, em còn tưởng anh định đánh em, đâu dám nói không với anh."
Tưởng Hải Dương bật cười, ôm lấy eo Lâm Đông Đông tựa trán mình lên trán cậu, âu yếm nói, "Anh nào nỡ đánh em, em nhìn lại mình bây giờ đi, không còn nghe lời anh nữa."
Lâm Đông Đông tức giận cụng một cái lên trán hắn, "Em mà không nghe lời anh? Anh nói láo gì đó? Hừ!"
Tưởng Hải Dương không kìm được hôn một cái lên chóp mũi cậu, cười hì hì nói: "Đông Bảo Nhi ngoan nhất ~"
"Đúng rồi, anh tại sao lại không vui?" Lâm Đông Đông nhớ lại lời hắn nói lúc nãy, "Ai chọc anh giận sao?"
Tưởng Hải Dương lắc đầu, "Không phải, là mèo con anh nuôi chết, trước đây có nuôi hai con, đều chết hết, anh chôn chúng nó ở đây.
Mẹ anh nói nhà anh không thể nuôi mèo, Đa Đa thì sống rất tốt, còn béo quay ra."
Lâm Đông Đông lúc này mới chợt hiểu ra, cậu vẫn rất khó tin, người như Tưởng Hải Dương vậy mà thích động vật nhỏ, hầu như động vật nhỏ trong thôn nuôi nhà hắn đều có, chỉ trừ mèo.
Cái tên này dáng người cao lớn, hơn một năm này hình như còn cao hơn một chút, thế nhưng sao có những lúc lại đáng yêu thế không biết, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng hung thần ác sát đồn đãi trong trường!
Lâm Đông Đông cũng vòng tay qua hông hắn, tựa trán mình lên trán hắn, "Mèo nhỏ của anh chết rồi, nên anh mới đau lòng, đến đây ngồi đúng không?"
"Ừm," nói đến chuyện này, Tưởng Hải Dương dường như có chút buồn bã, "Con mèo nhỏ thứ hai là con anh thích nhất, toàn thân màu trắng, cũng rất dính anh, nuôi hơn ba năm.
Thế nhưng có lần nó ra ngoài ăn xúc xích tẩm thuốc chuột, cuối cùng bị chết."
Lâm Đông Đông đưa mắt nhìn hắn, "Vậy bây giờ anh còn muốn nuôi mèo con nữa không?"
"Không nuôi." Tưởng Hải Dương lắc đầu nói, "Trong thôn lúc nào cũng có mèo chết vì ăn trúng thuốc chuột, anh cũng không thể nhốt nó trong nhà suốt được.
Hơn nữa anh chỉ thích con mèo trắng nhỏ lúc trước, không thích mèo khác."
Tưởng Hải Dương hình như rất ít khi, cũng có thể nói là chưa từng có vẻ mặt này trước mặt người khác.
Ánh mắt rũ xuống, giống hệt như một con mèo lớn đi lạc, Lâm Đông Đông nhìn mà lòng mềm nhũn.
"Tưởng Hải Dương ~" Lâm Đông Đông quên mất mình mới là người đến rừng cây tiêu sầu, cậu gọi một tiếng, lại không nói gì, chỉ dùng trán cọ tới cọ lui trên trán Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương cười hôn cậu một cái, "Bây giờ nói đến em, vì sao em với bà ngoại lại không vui?"
À, đúng rồi, còn chuyện này nữa!
Haizz, Lâm Đông Đông thở dài, cố gắng tóm tắt bằng một câu: "Mẹ em kết hôn, với chú Lý kia, hôm nay bà ấy dẫn người về ra mắt."
Tưởng Hải Dương suy tư gật gật đầu, "Em và bà ngoại không thích?"
"Cũng không hẳn, em không có ý kiến gì." Lâm Đông Đông cau mày, dáng vẻ khó nghĩ, "Bà ngoại nói mẹ em chỉ mới quen biết với chú kia mấy tháng, sợ không hợp.
Chú kia cũng có con riêng, bà ngoại sợ ông ấy không dẫn em đi —"
"Em phải đi?" Tưởng Hải Dương nghe đến đây thì hốt hoảng, suốt ruột hỏi: "Mẹ em muốn dẫn em di sao? Em muốn đi theo bọn họ?"
"Không phải!" Lâm Đông Đông vội vàng giải thích, "Mẹ em còn chưa nói gì, không biết ý của mẹ sao."
"Đông Bảo Nhi, " Tưởng Hải Dương theo bản năng ôm chặt người, cẩn thận từng li từng tí lại có chút hoảng loạn hỏi, "Em, em muốn đi cùng với mẹ sao?"
Lâm Đông Đông cau mày cúi đầu, đây là chuyện khó khăn nhất trong cuộc đời cậu.
Cậu không muốn đi, sợ cảnh cha kế.
Nhưng nếu ở lại, lại sợ cảnh không còn mẹ.
Xa cách lâu như vậy, cậu thật sự muốn ở bên mẹ.
Haizzz, cậu chỉ mới 15 tuổi đầu, vì sao đã phải đối mặt với quyết định khó khăn như vậy rồi!
"Nói đi, Đông Bảo Nhi." Tưởng Hải Dương lo lắng giục cậu, "Em có muốn đi cùng mẹ không?"
Lâm Đông Đông ngẩng đầu, bắt