"Đông Đông ~" còn chưa vào đến sân, Tưởng Hải Dương cất tiếng đã gọi người, "Anh về rồi ~"
Lâm Đông Đông chạy phóc ra ngoài đón hắn, vui vẻ nói, "Anh nói sẽ về trước cơm tối mà ~"
Tưởng Hải Dương thở hổn hển, nhét túi bánh trong tay cho cậu, "Lúc giao hàng xảy ra chút chuyện, bị trễ.
Nhanh ăn bánh trung thu đi ~"
Lâm Đông Đông mở túi đóng gói xinh xắn ra, bên trong có tầm 10 cái bánh, "Sao nhiều vậy? Em với bà chỉ ăn thử miếng là được, còn lại anh đưa về đi."
Tưởng Hải Dương kéo cậu vào trong nhà, "Có mấy loại nhân lận, em với bà cứ ăn đi."
Bà ngoại ngồi trên giường đất hút thuốc lào, thấy hai đứa đi vào, lấy bao thuốc với nõ ra, cười nói: "Tiểu Dương về rồi à, có mệt lắm không?"
"Ngồi xe nên không mệt ạ." Tưởng Hải Dương hiểu chuyện nói, "Cháu mang mấy cái bánh trung thu mời bà với Đông Đông, có mấy loại nhân, bà ăn thử xem, mềm lắm ~"
Lâm Đông Đông mở túi cho bà xem, mắt sáng lấp lánh, "Anh ấy mang nhiều lắm."
"Nếm thử miếng là được, bà biết cháu là thằng bé ngoan." Bà ngoại hiền từ nói, "Nhiều quá, Đông Đông ăn một miếng, còn lại Tiểu Dương mang về đi."
"Không sao, đây là mời hai người." Tưởng Hải Dương vội vàng nói, "Nhà cháu mua nhiều lắm, ăn không hết.
Mẹ cháu nói mang sang cho hai người một ít, bà nhanh nếm thử xem ~"
Vừa nói chuyện, Tưởng Hải Dương vừa lấy bánh ra đưa cho hai người, liên tục giục, "Nhanh nếm thử."
Bà ngoại cẩn thận bẻ một miếng nhỏ, vỏ bánh này nhiều dầu, rất mềm, không giống với bánh trung thu nhà làm bẻ một cái là vỡ thành vụn.
Bà ngoại đưa miếng lớn cho Lâm Đông Đông, chỉ ăn một miếng nhỏ.
Là nhân dâu tây, rất ngọt.
"Ngon không?" Tưởng Hải Dương còn vui hơn cả mình được ăn, liên tục giục Lâm Đông Đông, "Đông Đông mau ăn đi."
Lâm Đông Đông cắn một miếng nửa cái bánh bà ngoại đưa, nhai mấy cái thì cong mắt cười, "Ngon quá!"
Bà ngoại ăn xong miếng nhỏ kia thì không nỡ bẻ ra ăn nữa, chỉ để cho Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông ăn.
Tưởng Hải Dương cũng không ăn, nói ở nhà có, vì vậy chỉ có Lâm Đông Đông ăn đến mức quai hàm phồng lên.
Ánh trăng vằng vặc ngoài cửa sổ, chiếu sáng khắp thôn làng.
Tưởng Hải Dương cùng Lâm Đông Đông ngồi trong sân ăn bánh trung thu, bàn thờ vẫn chưa dọn, bà nói để vậy để thần mặt trăng ăn nhiều một chút.
"Anh cũng ăn đi ~" Lâm Đông Đông đưa bánh trung thu cho Tưởng Hải Dương, "Đừng chỉ nhìn em ăn."
Tưởng Hải Dương lắc đầu, lau mứt quả dính nơi khóe miệng cậu, "Em ăn đi."
Lâm Đông Đông cắn bánh trung thu, phồng miệng nói, "Những thứ này anh đều ăn hết rồi hả?"
"Gần như vậy." Tưởng Hải Dương nhìn cậu, "Có nhân mứt hoa hồng kia thì chưa ăn."
Lâm Đông Đông cúi đầu cầm lấy bánh nhân mứt hoa hồng trong túi ra, "Vậy anh ăn cái này đi, chỉ có một miếng này thôi."
Cậu đưa miếng bánh trung thu đến bên miệng Tưởng Hải Dương, "Này, mau ăn đi ~"
Tưởng Hải Dương nắm lấy bàn tay cầm bánh đẩy lại bên miệng cậu, "Em ăn trước ~"
Lâm Đông Đông cắn một miếng, miệng căng phồng, lại đút cho hắn, "Em ăn rồi, anh mau ăn."
Tưởng Hải Dương lén nhìn vào trong phòng, bà ngoại nằm trên giường xem tivi.
Bốn bề vắng lặng, hắn khom lưng giữ chặt lấy gáy Lâm Đông Đông, cắn một cái lên cái miệng căng phồng kia!
"Ưm..." Lâm Đông Đông sợ hãi nghẹn ngào một tiếng, một tay siết chặt bánh trung thu, tay kia đẩy Tưởng Hải Dương ra.
Tưởng Hải Dương cầm lấy cổ tay cậu, tay khác cố định sau gáy Lâm Đông Đông, liều mạng vươn đầu lưỡi liếm láp trong miệng cậu.
Lâm Đông Đông suýt chút nữa bị bánh trung thu trong miệng làm cho sặc, cậu duỗi đầu lưỡi cố đẩy đầu lưỡi xâm nhập của Tưởng Hải Dương ra.
Tưởng Hải Dương lại trực tiếp ngậm lấy lưỡi cậu, mút vào trong miệng mình, liếm đến mức dính nhớp mới chịu buông ra.
Toàn bộ quá trình cũng chỉ mất có mấy giây.
Lâm Đông Đông hơi thở hổn hển lau khóe miệng, hoảng hốt nhìn xung quanh, ngoại trừ thần mặt trăng trên trời, không một ai khác nhìn thấy nụ hôn màn trời chiếu đất vừa rồi.
"Anh làm cái gì thế!" Lâm Đông Đông sắp tức chết rồi, cái tên này càng lúc càng to gan, bà ngoại đang ở đây mà dám hôn cậu như thế!
Tưởng Hải Dương liếm khóe miệng, cười đắc ý như vừa thực hiện được việc xấu, "Anh nếm thử bánh trung thu nhân hoa hồng thôi mà ~"
"Anh!" Lâm Đông Đông nghiến răng nghiến lợi mà không biết nói gì.
Con sói xấu xa này luôn nhằm nhè có cơ hội mà ra tay thôi! Hừ!
Tưởng Hải Dương nhìn cậu tức đến thở phì phò mà vẫn ăn bánh trung thu, mũi nhỏ giật giật, đáng yêu chết mất thôi!
"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương đề nghị: "Hai chúng ta lên núi đi?"
Lâm Đông Đông khó hiểu nhìn hắn, "Lên núi làm gì?"
"Ngắm trăng." Tưởng Hải Dương nói chắc như đinh đóng cột nói: "Ở trên núi ngắm trăng mới đẹp, thật đấy!"
Lâm Đông Đông bán tín bán nghi, "Xem ở trên núi với xem ở đây thì có gì khác nhau?"
Tưởng Hải Dương nghiêm túc nói: "Trên núi gần mặt trăng hơn."
Thật ra ngọn núi nhỏ phía sau kia cũng không cao lắm.
Đám con trai bọn họ leo lên chỉ mất có 10 phút.
Bây giờ quanh núi toàn là đồng ruộng, chỉ có mấy đường nhỏ để lên núi, trên núi có một bãi đất trống, trồng mấy cây thưa thớt.
Trẻ con trong thôn thường lên đó chơi.
Mặc dù núi không cao, nhưng có thể nhìn được rất xa, đám con nít chạy lên đây ngắm cảnh, nhìn thế giới bao la bên ngoài kia.
Tưởng Hải Dương nắm lấy tay Lâm Đông Đông, hai người một trước một sau lên núi.
Gió thổi qua đồng ruộng vang lên tiếng sột soạt.
Ánh trăng vẫn êm dịu, đất trời vẫn lặng yên.
Gần đỉnh núi có một đoạn dốc, Lâm Đông Đông đi có chút vất vả, gần như phải nhờ Tưởng Hải Dương kéo mới bò lên được.
"Mẹ ơi, mệt chết rồi." Lâm Đông Đông nhào vào trong lồng ngực Tưởng Hải Dương than thở, "Anh đúng là nắng mưa thất thường, tối khuya rồi còn lên núi làm gì không biết!"
Tưởng Hải Dương ôm lấy người, để Lâm Đông Đông dựa vào trong ngực mình, vỗ lưng cậu cười nói: "Đông Bảo Nhi, em ngẩng đầu lên xem, thật sự rất đẹp."
Lâm Đông Đông thở dốc, ngẩng đầu trong ngực hắn, xoay người nhìn, ngay lập tức gần như nín thở.
Bọn họ đứng trên đỉnh ngọn núi, bốn phía không có gì che chắn.
Mặt trăng vừa to vừa tròn lơ lửng trước mặt, tựa như gần kề, chỉ cần đưa tay ra là hái xuống được.
Bầu trời đêm như được gột rửa, chỉ có một vầng trăng soi sáng trần gian.
Mặt trăng to như cái đĩa, mơ hồ có thể nhìn thấy mặt trên.
Khung cảnh này khiến cho người ta không kìm được mà nghĩ có lẽ thật sự có thần tiên, ngay tháng trước mới bay ngang qua chân trời.
"Đẹp quá..." Lâm Đông Đông ngây ngốc nói.
Tưởng Hải Dương ôm lấy cậu từ sau lưng, "Anh không lừa em mà ~"
Lâm Đông Đông nắm lấy bàn tay trước người mình, cười hỏi: "Sao anh biết, trước đây cũng lên núi ngắm trăng rồi hả?"
Tưởng Hải Dương lắc đầu, nói thật: "Anh không biết, tết mỗi năm không ở nhà xem phim với ba mẹ thì đi chơi với bọn Lưu Chấn, chưa từng ngắm trăng."
Lâm Đông Đông xoay người trong ngực hắn, mặt đối mặt, "Vậy mà anh nói không lừa em, lúc nãy ở nhà bà ngoại anh còn nói mặt trăng trên núi đẹp hơn ~"
Tưởng Hải Dương bị vạch trần cũng không xấu hổ, cười cụng trán mình lên trán cậu, "Anh cảm thấy nó sẽ đẹp, ngắm cùng em thì càng đẹp hơn."
Lâm Đông Đông bĩu môi, không dấu được ý cười nơi khóe miệng, "Đồ lừa đảo!"
Tưởng Hải Dương bật cười, nâng mặt cậu lên, nhắm mặt lại thành kính hôn xuống.
Nụ hôn này rất nhẹ, tựa như bướm vỗ cánh, cũng rất nghiêm túc, tựa như đang hôn một cánh hoa, dùng hết sự cẩn thận mà thiếu niên có để hôn.
Lâm Đông Đông bị ánh trăng phía sau đầu độc, cũng bị dịu dàng của Tưởng Hải Dương đánh hạ.
Cậu nhắm chặt mắt, hai tay níu lấy vạt áo trước ngực Tưởng Hải Dương, ngửa đầu như hiến tế, hôn trả người thiếu niên trân ái cậu.
Nước bọt giao hòa, ngập tràn vị ngọt, có dâu tây, dứa, còn cả hoa hồng,...!
Tưởng Hải Dương giờ khắc này vô cùng nhẫn nại, dịu dàng liếm láp khắp khoang miệng Lâm Đông Đông.
Liếm lưỡi cậu, liếm cuống họng, quấn lấy từng vòng từng vòng.
Lâm Đông Đông gần như run rẩy trước nụ hôn này.
Trước đây cậu cảm thấy mình được Tưởng Hải Dương nâng ở trong bàn tay, mà hiện tại, cậu cảm thấy không phải, không phải nâng ở trong bàn tay, mà là ngậm ở trên đầu lưỡi.
"Ừm..." Lâm Đông Đông rầm rì một tiếng mềm mại.
Tưởng Hải Dương ngậm lấy đầu lưỡi cậu mút mạnh một cái, hai đôi môi mới chậm rãi tách