Rèm cửa sổ được kéo kín, đèn trong phòng tắm nhá nhem tối.
Vòi hoa sen phun nước nóng ào ào, hai thiếu niên trần trụi đứng dưới làn nước mờ sương hôn nhau say đắm.
Ban đầu Lâm Đông Đông nói đã lâu chưa được tắm như thế này, trước tiên phải rửa ráy cái đã, Tưởng Hải Dương lập tức nói muốn tắm cùng cậu.
Hai người vội vàng cởi quần áo ném lên giường, vừa ôm vừa hôn lảo đảo đi vào trong phòng tắm.
Nước nóng ở nhiệt độ vừa phải, chưa tới một lúc đã biến phòng tắm ngập trong hơi sương mờ ảo.
Tưởng Hải Dương một tay ôm chặt eo Lâm Đông Đông, tay kia dùng sức nhào nặn hai cánh mông đầy thịt của cậu.
Nụ hôn cuồng nhiệt khiến Lâm Đông Đông hơi ngả về phía sau, phải tựa lên cánh tay trên eo mới không để mình ngã ra sàn.
Nước từ vòi hoa sen xối thẳng lên mặt cả hai, hạ xuống môi lưỡi dây dưa, tiến vào trong miệng, cuối cùng hòa vào nước bọt không kịp nuốt dây xuống cằm.
Nửa người trên của Tưởng Hải Dương áp chặt lên Lâm Đông Đông, càn quét khắp khoang miệng không bao giờ hôn đủ đó, dùng sức liếm láp mỗi một nơi trong cổ họng, cuốn lấy đầu lưỡi Lâm Đông Đông liều mạng mút.
Nước bọt hòa với nước nóng chảy xuống, âm thanh truyền vào trong tai khiến người ta thêm ngứa ngáy.
Lâm Đông Đông ngửa mặt đón nhận nụ hôn nóng bỏng của Tưởng Hải Dương, một tay cậu duỗi xuống nắm lấy dương v*t hai người lại, cả hai đều cương cứng nóng cháy.
Lâm Đông Đông nắm lấy dương v*t trơn trượt của cả hai, Tưởng Hải Dương thẳng lưng, dùng sức đâm chọc trong tay cậu.
Cậu không cầm được, cái kia của Tưởng Hải Dương như ngựa hoang mất cương, chốc chốc lại đâm vào bụng cậu, giống như muốn đi từ đó vào.
"A..." Lâm Đông Đông cố gắng thu đầu lưỡi tê dại từ trong miệng Tưởng Hải Dương về, cậu khép hờ mắt nhìn qua làn nước, hơi thở gấp gáp nói: "Em, em liếm cho anh nha."
Nói xong cậu cong người định ngồi xổm xuống, nhưng Tưởng Hải Dương siết chặt eo cậu không cho động.
"Đông Bảo Nhi..." Giọng nói trầm thấp của Tưởng Hải Dương vang lên phía sau, hắn xoa nắn bờ mông trơn mượt, ngón tay tiến vào khe mông, "Anh muốn em, hai ta thử làm đi, được không?"
Lâm Đông Đông nghe vậy thì mở to mắt, lại bị dòng nước xối xuống không thể không nhắm lại.
Nước tràn vào trong mũi miệng, cuối cùng bị sặc ho khan không ngừng.
Từ sau lần thử nghiệm thất bại nửa năm trước, hai người bọn họ không thử lần nào nữa.
Bọn họ không biết làm sao, lại sợ bị thương.
Kế tiếp lại phải bận rộn cho kỳ thi chuyển cấp, nên không có thời gian nhắc đến chuyện đó nữa.
Tưởng Hải Dương siết chặt eo Lâm Đông Đông, thân dưới hai người dán sát vào nhau, cảm nhận được ham muốn cùng nhiệt độ của đối phương.
Nước trên đầu dội xuống khiến cả hai phải híp mắt, hơi thở ngập tràn ẩm ướt.
Dòng nước tràn qua miệng mũi, khiến hô hấp có chút khó khăn, nhưng như vậy càng thổi bừng lên khát vọng mãnh liệt.
Tưởng Hải Dương thở dốc cúi đầu mút liếm, tiếp đó đẩy Lâm Đông Đông lên mặt tường lát gạch phía sau, áp người mình lên như muốn khảm chặt đối phương ở giữa.
"Đông Bảo Nhi, thử lại lần nữa đi,..." Tưởng Hải Dương dán môi mình lên môi cậu, khàn giọng nói, "Cho anh, thử lại lần nữa, được không? Anh muốn em..."
Dường như chỉ cần nghe giọng nói khàn khàn này của Tưởng Hải Dương, Lâm Đông Đông sẽ không chịu nổi.
Tưởng Hải Dương toàn thân nhỏ nước, nước chảy dọc khắp vai cổ, làn da bừng sáng dưới ánh đèn vàng, bắp thịt rắn chắc căng chặt, đôi mắt ngày thường đen trắng rõ ràng nay lại hơi đỏ lên, ngập tràn khát vọng chăm chú nhìn cậu.
Tưởng Hải Dương vốn cao hơn cậu một cái đầu, giờ khắc này chen chúc nơi góc tường, toàn thân tỏa ra hormone khiến cậu không kìm được cổ họng tràn ra một tiếng than nhẹ.
"Đông Bảo Nhi..." Tưởng Hải Dương nghe thấy tiếng rên rỉ của cậu càng thêm khó nhịn, hai tay hắn chống ở hai bên đầu cậu, bao bọc lấy cậu trong không gian nhỏ hẹp, thân dưới liều mạng thúc vào người cậu.
"Cho anh đi!" Tưởng Hải Dương cúi đầu cắn mạnh lên môi cậu, thở dốc nói, "Thử lại lần nữa, em muốn anh không, anh muốn đi vào, anh muốn chịch em!"
"Ư-ưm..." Lâm Đông Đông ngẩng đầu cắn môi hừ nhẹ.
Tưởng Hải Dương thúc hông như muốn giết cậu, hai bộ phận sinh dục vốn căng cứng cứ như vậy va vào nhau, vừa đau vừa sướng, khiến cho Lâm Đông Đông như muốn hôn mê.
"Em..." Cậu vừa thở dốc, ôm lấy cổ Tưởng Hải Dương nói, "Em cũng muốn anh..."
Tưởng Hải Dương nâng mặt cậu lên hung hăng hôn một cái, sau đó lật người cậu lại để cậu nằm ngoài trên tường.
Có bài học thất bại lần trước, Tưởng Hải Dương biết trực tiếp đâm tới thì sẽ không vào được.
Hắn ngồi xổm xuống, nắm lấy cánh mông tròn lẳn mà xoa nắn, sau đó dùng sức bẻ ra hai bên.
Lỗ nhỏ ẩn nấp bên trong vẫn giống hệt như nửa năm trước, hồng hào khít chặt.
Hắn giơ ngón tay gảy một chút, nếp gấp bên trên lập tức co rụt.
Lâm Đông Đông dán người lên tường, hai cánh tay vòng qua đầu, dáng vẻ mặc Tưởng Hải Dương thao túng.
Tưởng Hải Dương vừa rồi còn gấp gáp nhưng lúc này có chút khó khăn.
Con mắt này quá nhỏ cũng quá chặt, làm sao có thể đi vào được đây?
Hắn cúi đầu nhìn cây hàng của mình, vừa thô vừa to, nhìn thế nào cũng thấy không thể vừa với lỗ nhỏ này được!
Lỗ nhỏ co rút trong không khí, lúc nãy vì nước từ vòi sen xối xuống, nên giờ trông cực kỳ ướt át.
Tưởng Hải Dương đưa ngón trỏ thăm dò nhét vào bên trong, muốn nới lỏng ra một chút, nếu không thì thật sự quá chật.
Đốt ngón tay vừa mới đi vào, miệng nhỏ kia ngay lập tức ngậm lấy.
"Đông Bảo Nhi ~" hắn ngẩng đầu cẩn thận hỏi: "Đau không?"
Lâm Đông Đông lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không đau."
Lúc ngón tay kia đi vào cả người cậu lập tức trở nên căng thẳng, nhưng chỉ có cảm giác trướng của dị vật, vẫn có thể chịu được.
Tưởng Hải Dương thấy không có chuyện gì cũng hơi yên tâm, nhét nốt phần còn lại của ngón tay vào, cho đến khi chạm đến gốc ngón tay
Hắn thở hắt ra một hơi, lỗ nhỏ này thật sự quá chặt lại quá nóng! Hắn giật giật ngón tay bên trong, chạm vào thành ruột mềm mại ấm áp.
Hắn ngẩng đầu nhìn, Lâm Đông Đông vẫn yên tĩnh áp sát vào tường, xem ra không sao.
Tiếp đó, hắn lại nhét vào ngón tay giữa, miệng nhỏ vì ngậm hai ngón tay mà căng lên.
"Đông Bảo Nhi?" Hắn cảm nhận được cơ thể Lâm Đông Đông căng cứng lên, "Đau sao?"
Lâm Đông Đông cắn môi,