Khai giảng gần một tháng, chớp mắt đã tới cuối tháng chín.
Lễ Quốc Khánh nhà trường sẽ cho nghỉ 7 ngày, Lâm Đông Đông đã sớm tính về nhà giúp bà ngoại thu hoạch mùa màng.
Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, khai giảng lâu như vậy rồi, không biết bà ngoại ở nhà ra sao, bà một mình phải làm hết việc cả trong lẫn ngoài nhà, chắc chắn vất vả lắm.
Cơm trưa Lâm Đông Đông ăn không nhiều, món hồng xào trứng thích nhất cũng chỉ ăn có mấy miếng.
"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương ngồi ở phía đối diện ân cần hỏi: "Sao vậy, đồ ăn không ngon hả? Anh đi mua cho em món khác nhé."
Lâm Đông Đông lắc đầu, nhét một đũa cơm tẻ vào miệng, nhỏ giọng nói, "Em nhớ bà, chúng ta lên đây học rồi, không biết bà ở nhà thế nào."
"Anh cũng nhớ bà." Tưởng Hải Dương vươn tay xoa đầu Lâm Đông Đông, dịu dàng nói, "Lát nữa chúng ta mua thẻ điện thoại gọi điện về nhà xem thử, nhờ ba hoặc mẹ đi gọi bà đến, sau đó nói với bà mấy câu."
Mắt Lâm Đông Đông sáng rực lên, vui vẻ gật đầu.
Trong trường có hai bốt điện thoại màu đỏ, ngay dưới ký túc xá nam với ký túc xá nữ.
Lâm Đông Đông lúc nào cũng nhìn thấy người xếp hàng mua thẻ gọi điện thoại, nhưng nhà bà ngoại không có điện thoại, nếu muốn gọi phải gọi đến nhà Tưởng Hải Dương, sau đó phải nhờ ba mẹ Tưởng đi gọi bà đến, Lâm Đông Đông sợ phiền hà nên chưa từng gọi.
Ăn xong cơm trưa, hai người ra ngoài trường mua thẻ điện thoại, loại thẻ IC này có rất nhiều mệnh giá khác nhau, Tưởng Hải Dương nói hay mua loại 50, phải ở đây ba năm, sau này thường xuyên gọi điện về nhà.
Lâm Đông Đông nghĩ một lát vẫn không đồng ý, mua loại 20 thôi, loại 50 mắc quá, nếu lỡ bị mất thì cậu sẽ tiếc đứt ruột!
Buồng điện thoại giờ này không có ai, Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương nhanh chóng chạy tới, cắm thẻ IC vào bên trong khe thẻ, bấm số tiệm tạp hóa Hải Dương.
Tưởng Hải Dương trước tiên nói chuyện với ba mẹ Tưởng, báo cáo cho hai người biết mọi chuyện ở trường vẫn ổn.
Sau đó nhờ người nào rảnh thì đi gọi bà ngoại Lâm Đông Đông đến giùm, Lâm Đông Đông muốn nói mấy câu với bà.
Ba Tưởng nhanh chóng đồng ý, nói để ông đi gọi bà Lâm Đông Đông đến.
Bà ngoại đi chậm, sau khi cúp điện thoại khoảng chừng 10 phút, Tưởng Hải Dương mới lại gọi tới.
Lúc này là bà ngoại nghe, Tưởng Hải Dương ngoan ngoãn chào, hỏi thăm hai câu thì đưa điện thoại cho Lâm Đông Đông.
"Bà ơi ~" Lâm Đông Đông vui vẻ gọi, "Bà nghe con nói không?"
"Ôi chao ôi chao, " bà ngoại liên tục đáp lời, "Bà nghe được, con ở trường ăn uống có tốt không? Có hòa đồng với bạn bè không? Khi nào con với Tiểu Dương mới về?"
Lâm Đông Đông không biết nên trả lời câu nào trước mới tốt, cậu vội vàng nói cái gì cũng tốt, ở trường cũng ổn, hai ngày nữa nghỉ lễ sẽ về, còn dặn bà đừng lo lắng gì có việc cũng chờ cậu về đã.
Bà ngoại lại hỏi ở ký túc có quen không, giáo viên dạy thế nào.
Hỏi xong một đống vấn đề lại kể gà mái trong nhà đẻ được bao nhiêu trứng, đều đang để dành cho cậu nghỉ về nhà ăn.
Lâm Đông Đông nghe bà ngoại nói luyên thuyên trong điện thoại, không kìm được mà mỉm cười, đôi mắt cong cong lấp lánh.
Tưởng Hải Dương hai tay đút túi, tựa đầu vào mái vòm màu đỏ của buồng điện thoại, nhìn Lâm Đông Đông nói chuyện điện thoại, mỉm cười dịu dàng.
Sau khi nói chuyện với bà ngoại, tâm trạng Lâm Đông Đông trở nên tốt hơn, bàn với Tưởng Hải Dương nghỉ lễ nên mua món gì ngon về cho bà ngoại, tiền tiêu vặt bà đưa cậu vẫn còn dư một ít.
Thời gian nghỉ trưa rất dài, bình thường hai người đều ra sân thể dục chơi hoặc đứng trên hành lang lớp học nói chuyện tào lao, không còn nơi nào khác để đi.
Lúc này nói chuyện điện thoại xong, hai người cách nhà ăn rất gần, thấy nhà ăn vẫn chưa đóng cửa thì đi vào, nói chung vẫn còn ngồi một lát.
Lầu một không còn ai, chỉ có hai dì đang dọn rác với thức ăn thừa.
Tưởng Hải Dương ma xui quỷ khiến kéo Lâm Đông Đông lên lầu hai, lầu hai có mấy người, đều là từng cặp trai gái ngồi rải rác khắp các góc, lén lút hôn môi.
Lâm Đông Đông lập tức cảm nhận được không khí khác thường, cũng hiểu rõ ý đồ của Tưởng Hải Dương.
Cậu kéo lấy tay Tưởng Hải Dương, lắc đầu.
Mặc dù những người ở đây đều là mấy cặp đôi yêu đương lén lút làm chuyện xấu, nhưng hai người bọn họ thì không được.
Bởi vì cả hai là con trai.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương không để ý lắm, quét mắt nhìn một vòng, kéo Lâm Đông Đông đến một góc sát cửa sổ ngồi xuống.
Đó là góc khuất có tường che hai bên, bên trái lại có một cột trụ che chắn, trước mặt là mấy cái bàn hư xếp chồng, gần như bao bọc góc nhỏ lại.
Kỳ thực chỗ này không tốt lắm, bàn ăn sắp hỏng, bình thường học sinh không phải vì hết chỗ thì sẽ không tới đây ngồi.
Còn với những người muốn làm chuyện xấu mà nói, nơi này thật sự là chỗ tốt.
Tưởng Hải Dương có chút ảo não, sao không biết đến chỗ này sớm một chút chứ!
Lúc nãy hai người đi lên có mấy người để ý, nhưng nhìn thấy là hai tên con trai, bọn họ lập tức không quan tâm nữa, lại tiếp tục chuyện của riêng mình.
Chuyện như này cũng không phải lạ, thỉnh thoảng sẽ có một vài nam sinh đến đây, có thể là kéo bè kéo cánh đi đánh nhau, cũng có thể là nghiên cứu chuyện xấu xa gì đó, rất bình thường.
Cho nên không ai chú ý đến hai nam sinh ở trong góc hết.
Tưởng Hải Dương ấn Lâm Đông Đông ngồi vào bên trong, còn mình thì chen bên ngoài.
Quay đầu nhìn một vòng, cây cột trụ kia vừa vặn chắn hết tầm nhìn từ bên ngoài.
Hắn xoay người ôm lấy Lâm Đông Đông vào lòng, yên lặng hôn xuống.
Lâm Đông Đông vẫn rất lo lắng, tim đập thình thịch, chỉ sợ có ai phát hiện hai thằng con trai trốn trong góc nhà ăn hôn nhau.
Miệng cậu bị bịt kín, chỉ có thể trừng mắt đẩy Tưởng Hải Dương, hi vọng giữ lại chút lý trí đang chơi vơi nơi bờ vực.
Nhưng Tưởng Hải Dương hôn cậu rất chăm chú, đôi mắt nhắm nghiền khiên nhẫn liếm láp hai cánh môi đóng chặt, mãi đến tận khi liếm hở được một góc, lập tức thừa cơ chen đầu lưỡi vào, mở khóa hàm răng, tiến quân thần tốc.
Mặc dù tầm nhìn bị che chắn, nhưng bọn họ cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh kỳ quái gì.
Tưởng Hải Dương không buông thả như trước, chỉ dịu dàng liếm láp khoang miệng Lâm Đông Đông, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại vào trong miệng mình, mút lấy mơn trớn.
Lâm Đông Đông không thể chống cự một Tưởng Hải Dương cuồng dã, lại