Mấy người ngồi trên giường đều ngơ ngác, mãi đến tận khi nghe thấy tiếng chửi lèm bèm của Tiểu Ngũ dưới hầm bọn Tưởng Hải Dương mới phản ứng lại, vừa cười ha hả vừa xuống giường đi kéo người lên.
May là lúc này trong hầm chất đầy khoai tây với cải thảo các thứ, Tiểu Ngũ ngã xuống cũng không bị làm sao, chỉ là đầu gối bị bầm, sau gáy cũng bị đập sưng lên một cục!
Mấy người kéo Tiểu Ngũ lên được rồi thì ngồi bệt dưới đất cười rũ rượi, bữa tiệc rượu kết thúc trong tiếng khóc nức nở và tiếng than thở lên án lắp bắp của Tiểu Ngũ.
Mẹ Lưu Chấn từ nhà trước đi ra dọn dẹp đống hỗn độn, đúng lúc nhìn thấy một đám trẻ ranh bước đi không vững, Tiểu Ngũ còn ngã xuống hầm khoai tây!
Thôi, đừng về nhà nữa, ngủ lại ở đây đi, đi về có khi ngã dọc đường chết cóng thì không biết! Với cả đều là mấy đứa chơi với nhau từ nhỏ, cũng không phải người ngoài.
Vì vậy mẹ Lưu để ba Lưu đi thông báo một tiếng với người nhà mấy đứa, sau đó trải chăn đệm để bọn họ đi ngủ.
Mà chăn nệm không có nhiều, hai người đắp chung với nhau một cái!
Mọi người lần lượt trèo lên giường, Lâm Đông Đông nằm sát tường đắp chung một cái chăn với Tưởng Hải Dương, Tống Dương Lưu Chấn nằm giữa, Tiểu Ngũ với Điền Thu Sinh thì nằm ở phía còn lại.
Tiểu Ngũ say khướt, nằm xuống giường thì ngủ say không biết trời trăng gì nữa.
Tống Dương ra ngoài ói một hồi, Lưu Chấn thì lèm bèm nói mê nói sảng, quậy phá hồi lâu mới chịu tắt đèn đi ngủ.
Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông nằm xuống thì rất yên tĩnh, mắt nhắm chặt như đang ngủ say.
Thế nhưng ngay khi đèn vừa tắt, Lâm Đông Đông lập tức mở bừng mắt ra.
Tưởng Hải Dương nãy giờ nằm trong chăn vẫn luôn sờ soạng cậu, lúc nãy đèn vừa tắt là hắn ngay lập tức vói tay vào trong quần cậu, nắm chặt lấy thứ yếu ớt kia trong tay.
Lâm Đông Đông vội vàng đè bàn tay đang làm loạn lại, bây giờ trong phòng còn đang có người, mặc dù đều ngủ say hết, nhưng không thể làm bậy ở đây được!
Nhưng Tưởng Hải Dương lại trực tiếp ép chặt cậu vào tường, bàn tay kia mạnh mẽ xoa nắn thứ đang dần cứng lên trong tay.
Rèm cửa sổ trong phòng không kéo, chỉ có chút ánh sáng từ bên ngoài rọi vào, loáng thoáng có thể thấy được khuôn mặt đang gần kề phía trước.
Lâm Đông Đông nhìn Tưởng Hải Dương khẽ lắc đầu, miệng mấp máy không thành tiếng, "Đừng làm..."
Hô hấp Tưởng Hải Dương dần trở nên nặng nề, ánh mắt đen láy nhìn chăm chú cậu, sau đó hé miệng phủ xuống môi cậu.
Lâm Đông Đông không dám làm gì, chỉ sợ phát ra tiếng động.
Môi Tưởng Hải Dương bao bọc môi cậu, sau đó nhẹ nhàng mút mát từng chút một.
Hai người đều không nhắm mắt, giờ khắc này, chóp mũi chạm chóp mũi, mặc dù trong phòng tối đen, nhưng vẫn có thể hình dung ra vẻ mặt của nhau.
Lâm Đông Đông vừa bối rối vừa căng thẳng, Tưởng Hải Dương vừa trầm mê vừa khát vọng.
Tưởng Hải Dương kẹp lấy hai chân Lâm Đông Đông trong chăn, cổ tay trượt lên xuống, thỉnh thoảng xoa nắn gậy th*t đã hoàn toàn cứng rắn của Lâm Đông Đông.
Hắn chăm chú nhìn đôi mắt Lâm Đông Đông, vươn đầu lưỡi khẽ liếm bờ môi mím chặt.
Không một âm thanh phát ra, nhưng đôi mắt thâm tình ngập tràn dục vọng ấy lại khiến Lâm Đông Đông run sợ.
Cứ như vậy một chốc, Lâm Đông Đông chưa bao giờ chống lại được đòi hỏi của Tưởng Hải Dương với mình, cậu hơi hé miệng để đầu lưỡi Tưởng Hải Dương trượt vào.
Tưởng Hải Dương duỗi chiếc lưỡi vào, nháy mắt càng siết chặt vòng tay đang ôm Lâm Đông Đông.
Hắn liều mạng vươn đầu lưỡi đâm tới cổ họng Lâm Đông Đông, liếm láp bất kỳ địa phương nào mình chạm đến.
Cũng chỉ là liếm, không thể hôn mút, cho nên sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lâm Đông Đông cố gắng chịu đựng từng cơn ngứa ngáy từ trong cổ họng, kiềm lại bản thân không được mút lấy đầu lưỡi mềm mại của Tưởng Hải Dương.
Nhưng cậu thật sự không làm được, chẳng mấy chốc đã đón lấy đầu lưỡi hắn, hi vọng có thể giảm bớt cảm xúc nôn nóng khi bị hắn dằn vặt.
Hai chiếc lưỡi trơn trượt không một tiếng động mà càn quấy cổ họng lẫn nhau, đánh từng vòng từng vòng, liếm láp đầu lưỡi và gốc lưỡi đối phương, không biết để làm dịu cơn ngứa của mình hay của người trước mặt.
Hai người dán chặt lấy nhau, tình yêu cùng khát vọng cuồn cuộn không thấy đáy.
Mà giờ khắc này lại không thể thỏa thích mà hôn, chỉ có thể yên lặng không tiếng động liếm láp nhau, khẽ mút lấy nước bọn mà đối phương không kịp nuốt.
Lâm Đông Đông không ngừng vươn đầu lưỡi, nước bọt trọng miệng chảy dọc theo cằm xuống cổ.
Cậu không thể làm gì khác hơn là rụt lưỡi về, muốn nuốt một nước bọt đang chảy ra.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương lại ngay lập tức đuổi theo, kéo chăn bông che kín đỉnh đầu hai người, lưỡi hắn trườn vào trong miệng Lâm Đông Đông, ở trong ổ chăn dùng hết sức ngậm lấy môi cậu mút một cái, nuốt hết ngụm nước bọt trong miệng Lâm Đông Đông vào họng mình.
Tiếp đó là tiếng thở dốc gấp gáp, hai người trốn trong chăn, ngậm lấy môi lưỡi của nhau, động tình quấn quýt.
Nhưng cả hai chung quy không dám hôn quá kịch liệt, sợ có tiếng động.
Huống chi hô hấp dần trở nên không ổn định, trốn trong chăn chưa tới một lúc mà đã gần như hít thở không thông.
Chăn bông bị xốc lên, Lâm Đông Đông nghiêng đầu thở gấp gáp, cố gắng bình ổn lại nhịp tim đang dồn dập.
Tưởng Hải Dương vẫn như cũ hết liếm vành tai cậu lại đến hôn cổ, khiến cậu không thể kháng cự được.
Lâm Đông Đông đã sắp bị Tưởng Hải Dương tuốt bắn, cậu nhìn Tưởng Hải Dương với đôi mắt đầy đáng thương, không biết là hy vọng Tưởng Hải Dương sẽ buông tha mình hay là để cho mình được sảng khoái.
Tưởng Hải Dương dán môi mình lên môi cậu, sau đó tăng tốc độ trên tay, đồng thời bàn tay đang dừng trên eo cậu cũng dẫn trượt xuống chui vào trong quần lót cậu, nắm lấy cánh mông căng mẩy.
Lâm Đông Đông không chịu nổi, ôm chặt lấy eo Tưởng Hải Dương, chôn mặt vào trong hõm cổ hắn, cắn môi chờ đợi khoái cảm lên đỉnh sắp đến.
Cuối cùng, sau mấy cái xoa nắn lên đầu khấc của Tưởng Hải Dương, Lâm Đông Đông run rẩy, bắt hết toàn bộ vào tay Tưởng Hải Dương.
Cậu há miệng cắn lên hầu kết Tưởng Hải Dương, thở dốc, cố gắng bình phục hơi thở sau dư vị cao trào.
Một lúc sau cậu mới thoáng dịch người ra sau, thầm nghĩ nên xử lý sao với đống tinh dịch trên tay Tưởng Hải Dương.
Thế nhưng không đợi Lâm Đông Đông nghĩ ra, Tưởng Hải Dương đã lấy bàn tay đang để trong chăn ra đưa tới bên mép, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú Lâm Đông Đông, vươn đầu lưỡi liếm một cái, nuốt lấy tinh dịch cậu.
Lâm Đông Đông cảm giác mình đang phát run.
Cậu nhìn động tác với ánh mắt Tưởng Hải Dương, nhịp tim vừa mới bình tĩnh phút chốc lại đập loạn lên.
Tưởng Hải Dương nhìn cậu một cách trần trụi, ánh mắt khóa chặt lấy người cậu, liếm hết tinh dịch cậu vào miệng từng chút một.
Cậu cảm giác Tưởng Hải Dương không phải đang ăn tinh dịch mình, mà là đang nhấm nuốt cậu, da thịt và cả linh hồn, đều bị Tưởng Hải Dương ăn hết.
Cả người cậu vô lực, chìm đắm trong đó.
Lâm Đông Đông không khống chế nổi, kéo chăn bông lên che kín đỉnh đầu hai người lại, cậu mang theo tình yêu sục sôi hôn lên môi Tưởng Hải Dương.
Hai người trao đổi nước bọt cho ngày, dùng nước bọt của mình để làm ướt đối phương, nước sữa giao hòa.
Hai người trốn trong chăn hôn đến khi không thể hô hấp mới tách ra, xốc chăn bông lên yên lặng hít thở.
Lúc này