Lúc hai người về tới trường học thì đang là tiết tự học buổi tối, sân trường im ắng không một bóng người.
Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông lằng nhà lằng nhằng, õng ẹo suốt một đường.
"Đông Bảo Nhi ~" Tưởng Hải Dương nắm lấy tay Lâm Đông Đông bị người ta tránh ra, "Em đừng giận mà ~ "
Lâm Đông Đông bĩu môi, vẫn không để ý đến hắn!
Hai người đi ngang qua một bồn hoa nhỏ, bên cạnh là hàng cây thông, ánh đèn trên sân thể dục không chiếu tới nơi này khiến nó trở nên tối tăm.
Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông qua đẩy người lên một thân cây phía sau, ôm lấy cậu không buông tay, "Đông Bảo Nhi, đừng ngó lơ anh ~"
Lâm Đông Đông sắp bị hắn chọc cho tức chết rồi, nhỏ giọng kêu lên, "Đang ở trong trường đấy!"
"Không có ai đâu, mọi người đều lên lớp rồi." Tưởng Hải Dương dán trán mình lên trán cậu, giả bộ đáng thương dỗ dành, "Em đừng giận nhé Đông Bảo Nhi, đừng lơ anh ~"
Lâm Đông Đông không làm gì được hắn, buồn bực nói, "Sau này anh có thể đừng làm mấy chuyện như vậy được không? Trong phòng khám còn đang có người, lỡ như bị thấy thì phải làm sao?!"
"Được, được, được, anh sai rồi, sau này sẽ không dám nữa ~" Tưởng Hải Dương ôm chặt lấy eo cậu, ấm ức nói, "Ai bảo em không cho anh dùng muỗng của em ~"
"Không phải vì em sợ anh bị lây bệnh hay sao!" Lâm Đông Đông hoài nghi mấy năm nay Tưởng Hải Dương chỉ lớn mỗi cái đầu, còn óc bên trong thì vẫn dừng ở mấy năm trước, "Bị cảm khổ lắm ~"
"Vậy em cứ lây cho anh đi!" Tưởng Hải Dương nhìn chăm chú đôi mắt cậu, thấp giọng nói, "Hai chúng ta chịu khổ cùng nhau."
Không đợi Lâm Đông Đông đáp lời, Tưởng Hải Dương lập tức nghiêng đầu hôn xuống môi cậu.
"A..." hai tay Lâm Đông Đông chống trước ngực hắn, cố dùng sức đẩy nhưng vẫn không tránh được.
Tưởng Hải Dương một tay siết chặt eo cậu, tay kia đệm phía sau gáy cậu, liều mạng mà hôn, đầu lưỡi duỗi vào trong miệng cậu liếm mút, như thế muốn hút hết virus trong người cậu sang mình.
Qua một lúc Lâm Đông Đông đã bị nụ hôn ngang tàng nóng bỏng của Tưởng Hải Dương làm cho cả người mềm nhũn, cậu nắm lấy vạt áo hắn động tình đáp lại.
Ở buổi tối đêm xuân se se lạnh, trong một góc sân trường ánh đèn không chiếu tới, bọn họ quấn quýt hôn môi.
Hai người đổi góc độ, chóp mũi chạm chóp mũi, đều bật lên tiếng thở dài thoải mái.
Đôi môi bao bọc lấy nhau, cái này đè lên cái kia, đều muốn ngậm đối phương vào trong miệng mình,
Âm thanh ướt át dính nhớp phát ra, không cần biết là môi hay lưỡi đều được ngậm vào trong miệng si mê mút mát, đầu lưỡi dò ra liếm hết những ngụm nước miếng không kịp nuốt, sau đó lại quấn quýt chặt chẽ, hút lấy nước miếng trong miệng của người kia.
Một lúc lâu sau, hai người mới dừng lại trong tiếng thở dốc ngổn ngang, hai cái trán áp sát trong màn đêm tối tăm, trong mắt đều là mê đắm đặc quánh không tản nổi.
"Đông Bảo Nhi..." Tưởng Hải Dương thấp giọng nỉ non, hai tay ôm lấy Lâm Đông Đông vuốt ve, hận không thể móc trái tim mình ra cho cậu!
Lâm Đông Đông đương niên cũng giống vậy, cậu si mê nhìn đôi mắt đen láy của Tưởng Hải Dương, tình yêu tràn ngập như thủy triều.
"Anh..." Lâm Đông Đông ôm lấy cổ hắn, dùng sức cọ đầu vào hõm cổ Tưởng Hải Dương, không kìm lòng được mà nhẹ giọng nói, "Em yêu anh..."
Tưởng Hải Dương càng thêm siết chặt vòng tay đang ôm Lâm Đông Đông, ép cả người cậu vào trong cơ thể mình, muốn xương cốt máu thịt hòa làm một.
"Đông Bảo Nhi..." Hắn nhắm mắt lại dùng chóp mũi cọ mái tóc mềm mại của Lâm Đông Đông giọng nói khàn khàn như đang run rẩy, " Đông Bảo Nhi của anh..."
Hai người không nói chuyện, chỉ là dùng hết hết thảy sức lực ôm chặt lấy đối phương.
Đời này, ngay cả sợi tóc của bọn họ cũng không thể tách rời.
Buổi tối trở về phòng ngủ, Tưởng Hải Dương bận trước bận sau chăm sóc Lâm Đông Đông, múc nước rửa mặt, đi lấy nước sôi, trông Lâm Đông Đông uống thuốc, sau đó trèo lên giường trải chăn đệm giúp cậu, chỉ thiếu chưa bế người lên nhét vào ổ chăn nữa thôi!
Bạn cùng phòng đều đang ở đây, Lâm Đông Đông bị hắn coi như con nít mà hầu hạ, khiến cậu xấu hổ đến mức chóp mũi cũng đỏ bừng.
Bọn Tống Lập Quần ngược lại không thấy ngạc nhiên gì, chủ yếu là quen rồi.
Nhìn anh của người ta mà xem, chăm sóc chẳng khác gì cha ruột!
Lâm Đông Đông sau khi nằm yên ổn trên giường lại nhanh chóng đuổi Tưởng Hải Dương về phòng, Tưởng Hải Dương sau khi về đến phòng thì ngồi trên giường mình rầu rĩ! Haiz! Ở ký túc xá thật là bất tiện, muốn chăm sóc cho người yêu cũng không được!
Dưới sự chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ của Tưởng Hải Dương, qua mấy ngày sau, bệnh cảm của Lâm Đông Đông cuối cùng cũng khỏi.
Lâm Đông Đông thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài, nếu còn chưa khỏe, phỏng chừa Tưởng Hải Dương sẽ cực mà chết mất!
Qua ngày 1 tháng 5 tiết trời càng lúc càng nóng dần, người ra sân chơi càng ngày càng nhiều.
Tan học buổi tối có nhiều người ra sân chạy thể dục hoặc tản bộ nói chuyện yêu đương, mà sân bóng rổ là nơi náo nhiệt nhất.
Nghỉ trưa nào Tưởng Hải Dương cũng đi ra sân chơi bóng rổ với bạn, có lúc Lâm Đông Đông còn đang ăn cơm trưa với hắn ở nhà ăn thì có người đến nói đã chiếm được chỗ trên sân, nhắn hắn ăn xong thì lập tức qua.
Lâm Đông Đông cả ngày đi theo Tưởng Hải Dương, đám con trai lớp 5 đều quen biết cậu, vậy nên thỉnh thoảng Tưởng Hải Dương cũng sẽ gọi cậu vào sân chơi một chốc.
Nhưng Lâm Đông Đông chỉ vào chơi một lát, ai mệt muốn nghỉ thì cậu mới vào thay, đa số thời gian đều ngồi bên cạnh nhìn Tưởng Hải Dương chơi.
Dù sao đều là mấy nam sinh lớp 5, người đứng đợi bên ngoài cả một đống, căn bản không thiếu người, không lý nào lại bỏ qua mấy người kia mà để cậu vào sân.
Trưa hôm nay ánh mặt trời rất gắt, mấy người trên sân chơi đến mức mồ hôi đầm đìa.
Lâm Đông Đông lấy áo khoác của Tưởng Hải Dương đội lên đầu che nắng, híp mắt nhìn Tưởng Hải Dương chạy nhảy thoăn thoắt trên sân.
Trên cổ tay Lâm Đông Đông buộc một chiếc khăn mặt màu trắng, được thấm ướt, một lát nữa để cho Tưởng Hải Dương lau mồ hôi.
Mỗi lần chơi bóng xong, Tưởng Hải Dương đều chạy tới tìm cậu đầu tiên, trên mặt trên cổ đều là mô hôi