Thời gian ở trong thôn thường nhãn nhã thoải mái, đặc biệt là mùa hè, nhà nào cũng thích ngồi trong sân ăn cơm chiều, mát mẻ, cũng tiện lợi.
Nếu muốn ăn dưa chuột hay hành gì đó, thì có thể đi thẳng ra vườn hái một ít, đảm bảo tươi mới!
Lâm Đông Đông rất thích ngồi trong sân ăn cơm, tại vì nhà bà ngoại nhỏ mùa hè thì nóng còn mùa đông lại lạnh.
Tiết trời đầu hạ nóng gắt, buổi tối thổi lửa nấu cơm, hơi nóng từ lò, hơi nóng từ nồi, còn cả giường đất cũng nóng, cả căn phòng nhỏ đủ để nướng chín người, mở cửa sổ cũng không có tác dụng.
Đừng nói là chó, ngay cả người cũng muốn thè lưỡi thở vì nóng!
Hôm nay Lâm Đông Đông với bà ngoại ngồi ngoài sân ăn cơm chiều, bà ngoại làm tương khoai tây, Lâm Đông Đông gặp một đũa hành xé nhỏ trộn chung với tương khoai tây và cơm, cực kỳ ngon, cậu mỗi lần đều xúc một muỗng to.
Ăn được nửa bữa, Tưởng Hải Dương bưng một cái tô đến, Đa Đa chạy lon ton theo sau chân hắn.
"Đông Đông ~" còn chưa vào đến sân Tưởng Hải Dương đã lớn giọng gọi, "Em với bà ăn xong chưa?"
"Đang ăn," Lâm Đông Đông cũng rướn cổ trả lời, "Sao vậy?"
"Chú Dương nhà anh hôm nay đến rạch phía Bắc, bắt được rất nhiều cá chạch, cho nhà anh một chậu lớn," Tưởng Hải Dương vừa nói vừa đi tới bàn cơm, khom lưng để cái tô lớn xuống bàn ăn, "Ba mẹ đều rất thích nên làm món cá chạch hầm, mới nấu xong luôn, anh mang cho em với bà một tô, ngon lắm."
Lâm Đông Đông chột dạ nhìn về phía bà ngoại, lúc nãy Tưởng Hải Dương không để ý, xưng hô như những lúc chỉ có hai người với nhau, nói thẳng ba mẹ.
Nhưng hình như bà ngoại cũng không để ý, cười híp mắt vỗ đầu vai rắn chắc của Tưởng Hải Dương, "Đứa trẻ ngoan ~ con cũng chưa ăn đúng không? Ở lại đây ăn đi, có tương khoai tây đấy."
"Không cần đâu bà, con về nhà ăn." Tưởng Hải Dương thuận theo đáp lời, lại quay đầu nhìn Lâm Đông Đông cười, nhẹ nhàng lau tương khoai tây dính nơi khóe miệng Lâm Đông Đông, "Em với bà ăn cá đi, anh về trước, lát nữa cơm nước xong anh đi tìm em."
Lâm Đông Đông liếm liếm khóe miệng, cười hì hì gật đầu, "Ừm, anh mau về ăn đi."
Tưởng Hải Dương gọi Đa Đa đang loanh quanh bàn ăn, "Đa Đa về thôi."
Lâm Đông Đông mỉm cười, "Chắc nó thèm cá hầm đấy?"
"Lúc nãy cho nó ăn rồi, nếu ăn thêm nữa tối lại đau bụng gào cho coi." Tưởng Hải Dương dậm chân, lớn tiếng kêu, "Đa Đa về thôi!"
Đa Đa lưu luyến ngửi ngửi một cái, mới lon ton chạy theo Tưởng Hải Dương.
"Bà, bà ăn đi." Lâm Đông Đông gắp cho bà một con cá chạch, "Mẹ Tưởng Hải Dương nấu ngon lắm."
Bà ngoại gật đầu cười hiền từ, "Thằng bé Tiểu Dương này, ăn gì cũng nhớ mang đến."
Lâm Đông Đông đắc ý ăn một đũa cơm lớn, khóe miệng vểnh cao không ngậm được cơm.
Một bữa cơm gồm tương khoai tây với cá chạch hầm, lâm Đông Đông ăn hết ba bát cơm tẻ, bụng tròn vo no căng.
Sau khi rửa sạch chén bát, Lâm Đông Đông trèo lên đầu tường trước sân, nhìn về phía bãi đất trống, một đám nhóc choai choai đang chơi trò ném bao cát.
Lúc này nhà nhà hầu như đều đã ăn cơm chiều xong, mặt trời vẫn chưa khuất bóng, mọi người đều ra ngoài tản bộ tiêu cơm, đám nhóc vắt chân lên cổ đuổi bắt.
Trong thôn không có thứ gì thú vị, tivi cũng chỉ có mấy kênh, không có chương trình hay để xem.
Ngoài ra còn có thể nghe radio, nhưng nếu radio cũng không có gì để nghe vậy chỉ có thể đi dạo trong thôn, la cà tán gẫu với hàng xóm láng giềng.
Mặc dù đều chỉ là những chuyện tào lao hàng ngày, nhưng cũng đủ để trải qua những ngày tháng nhãn nhã trong thôn.
Nói nhà ai làm ăn phát đạt hoặc heo nhà ai béo tốt, những chuyện này có thể nói được hơn nửa ngày!
Những đứa trẻ từ năm, sáu tuổi đến mười lăm, mười sáu tuổi đứa lớn dẫn theo đứa nhỏ đi từ đầu này thôn đến đầu kia thôn, xong một vòng thì đội ngũ cũng dần lớn mạnh, chơi cái gì cũng đủ người.
Nhảy dây, ném bao cát, chơi cảnh sát bắt trộm, một đám nhóc vui vẻ náo nhiệt!
Hai năm qua không có người đến chiếu phim, mảnh đất trống trước nhà bà ngoại trở thành sân bãi cho đám trẻ chơi đùa.
Người đến càng lúc càng đông, con trai con gái, đứa lớn đứa bé đều chơi ném bao cát khí thế ngất trời.
Người lớn cũng hoặc đứng hoặc ngồi ở một bên, cười ha hả nhìn đám nhóc chơi đùa.
Có người còn mang dưa hấu ra vừa ăn vừa xem trò vui.
Lâm Đông Đông càng xem càng thích, cậu lâu lắm rồi không chơi ném bao cát, đám người đằng trước chơi vui như thế, cậu cũng muốn chơi.
Đang nghĩ ngợi, Tưởng Hải Dương chạy đến.
"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương đi tới đầu tường, hai tay khoát hai bên đùi Lâm Đông Đông, tư thế nửa ôm, "Cá hầm ngon không?"
"Ừm, ngon lắm." Lâm Đông Đông quơ quơ hai cẳng chân buông xuống bờ tường, sờ cái bụng tròn vo của mình nói: "Ăn hết trơn, em ăn đến 3 bát cơm đó, no gần chết."
Tưởng Hải Dương cũng vươn tay xoa bụng nhỏ cậu, cười dịu dàng nói: "Trong nhà còn gì nữa không, mẹ nói mai nấu nữa, mai anh lại mang sang cho em."
"Đừng đưa," Lâm Đông Đông lắc đầu một cái, "Anh để lại cho nhà anh ăn."
"Cái gì mà nhà anh!" Tưởng Hải Dương kề sát mặt lại, thấp giọng nói không hài lòng, "Là nhà chúng ta!"
Cái người này! Lâm Đông Đông nhoẻn miệng cười, nhỏ giọng dỗ dành hắn: "Không phải ba mẹ thích ăn sao, để dành cho bọn họ ăn đi."
Tưởng Hải Dương vui vẻ, nhéo chóp mũi Lâm Đông Đông một cái, "Nhiều lắm, đủ cho ba mẹ ăn, chú Dương nói lần sau lại đi tiếp."
Bãi đất trống vang lên những tiếng reo hò náo nhiệt, tiếng cười cũng sắp vang khắp thôn rồi.
Tưởng Hải Dương chống một tay lên tường, nhẹ nhàng nhảy một cái đã leo lên ngồi xuống cạnh Lâm Đông Đông, hắn nhìn cảnh tượng đám đông chơi trò ném bao cát phía trước cười nói: "Trước đây anh cũng thích chơi trò này lắm, thế nhưng bọn Lưu Chấn không muốn cho anh chơi chung."
Lâm Đông Đông tò mò hỏi: "Tại sao?"
Tưởng Hải Dương cười đắc ý, "Bởi vì anh quá giỏi, bọn họ đánh không lại anh, anh lúc nào cũng bắt được bao cát, nên bọn họ không hạ được anh, ha ha ha ~"
Lâm Đông Đông cũng cười rộ lên, "Anh đắc ý lắm đúng không!"
Tưởng Hải Dương ôm lấy vai cậu lắc lắc, "Em có muốn chơi không?"
Mắt Lâm Đông Đông sáng rực lên, "Lúc nãy em còn đang muốn chơi, nhưng mà bọn nó nhỏ hơn chúng ta."
"Để ý làm gì," Tưởng Hải Dương nhảy xuống khỏi tường, vừa ngang ngược vừa dịu dàng nói.
"Em dỗ bọn họ chơi, anh dỗ em chơi."
Lâm Đông Đông bĩu môi, "Anh cần anh dỗ!"
"Hà hà ~" Tưởng Hải Dương cười khúc khích, "Vậy em chắc chắn chơi không bằng anh."
Lâm Đông Đông cũng thả người nhảy xuống tường, nói như chơi xấu, "Vậy em tự chơi với bọn nó, không cho anh theo!"
"Không được!"Tưởng Hải Dương ôm lấy cổ cậu đi về phía trước, "Em chơi anh cũng chơi, em làm gì anh làm đó."
Đội ngũ chơi ném bao cát rất lớn, hai đội, mỗi đội 7 người phân chia cũng đồng đều, người lớn dẫn theo người nhỏ, tỉ lệ trai gái cũng hài hòa, không xuất hiện tình huống thực lực nghiêng về một phía.
Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương là hai người lớn tuổi nhất trong cả đám, đặc biệt là Tưởng Hải Dương, không chỉ lớn tuổi nhất mà còn cao lớn nhất, hắn đứng nơi ấy giống như người lớn lãnh đạo một đám trẻ con!
Cân nhắc đến tính công bằng mọi người cảm thấy Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương phải tách ra, hai người lớn nhất không thể về chung một đội được, nếu không đội còn lại sẽ bị diệt trong nháy mắt mất?
Vì vậy Tưởng Hải Dương dựa vào ưu thế chiều cao, cùng với giai thoại lưu truyền trong đám nhóc cùng thôn trở thành miếng bánh ngọt cả hai đội đều muốn giành!
Cuối cùng Tưởng Hải Dương bày ra phương thức kéo búa bao để phán định về đội nào, hắn đứng giữa đám nhóc có nam có nữ, giống như vua chúa, cười đắc ý nhìn về phía Lâm Đông Đông.
Lâm Đông Đông bĩu môi, hừ, làm màu!
Hai người ở hai chiến tuyến khác nhau, vì vậy đại diện oẳn tù tì để xem đội nào ném trước.
Tưởng Hải Dương nghiêng đầu cười xấu xa, giơ nắm đấm ở giữa cả hai, "Đến đây nào, kéo búa bao, anh ra búa."
Lâm Đông Đông lườm hắn một cái, vẻ mặt đó của cậu hệt như trẻ con đang giận dỗi vậy!
Lâm Đông Đông giấu mu bàn tay sau lưng, đôi mắt trừng tròn xoe, miệng nghiêm túc đọc thầm, "Kéo - búa - bao!"
Hai người đồng thời đưa tay ra, Lâm