"Đông Đông!" Tưởng Hải Dương đuổi kịp Lâm Đông Đông, nắm lấy cánh tay cậu lo lắng nhìn người trước mặt.
Lâm Đông Đông khẽ mỉm cười, hai người bọn họ còn đang ở trên thao trường, đâu đâu cũng có người, cậu rút cánh tay mình khỏi tay Tưởng Hải Dương, nhẹ giọng nói: "Em về lớp trước, lát nữa em đến nhà ăn tìm anh ăn cơm."
Tưởng Hải Dương từ trước tới giờ chưa từng thấy vẻ mặt này trên mặt Lâm Đông Đông, cười miễn cưỡng như vậy, còn cả giọng nói, ngữ khí, tất cả đều khác trước.
Đông Bảo Nhi của hắn đang không vui, cực kỳ không vui.
Tưởng Hải Dương cảm giác trái tim mình giống như bị ai bóp chặt, hắn nhìn quanh một vòng, thấy không có chỗ nào hai người có thể nói chuyện được.
"Đi theo anh!" Tưởng Hải Dương nắm lấy cánh tay Lâm Đông Đông kéo đi về phía cổng trường.
Hai ngày nay chiều nào cũng thi đấu bóng rổ, cổng trường không quản nghiêm như trước, mặc dù còn chưa tới giờ tan học nhưng cửa vẫn mở, học sinh ra ra vào vào.
Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông chạy không ngừng, mãi đến khi tới góc tường vắng vẻ mà buổi tối bọn họ hay tới thân mật ấy mới dừng lại.
Dù đang là ban ngày nhưng chỗ này vẫn không có ai.
Tưởng Hải Dương nắm lấy vai Lâm Đông Đông đè cậu lên tường, cúi đầu nhìn cậu, vừa suốt ruột vừa lo lắng hỏi: "Em không vui sao Đông Bảo Nhi? Anh không biết cô ta bị cái gì, đột nhiên lại nói như vậy."
Lâm Đông Đông cười mỉm lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Em biết, em không giận."
"Em không vui," Tưởng Hải Dương lo lắng đến trán đổ mồ hôi, "Anh sau này thấy sẽ cách cô ta thật xa, không cho cô ta cơ hội bắt chuyện.
Em đừng không vui mà Đông Bảo Nhi, anh sau này sẽ cách cô ta thật xa!"
Lâm Đông Đông cười lắc đầu, khẽ vuốt ve khuôn mặt Tưởng Hải Dương, mí mắt run rẩy, "Không cần, em biết, em thật sự không giận."
Tưởng Hải Dương ôm lấy eo cậu siết chặt vào lòng, vội vàng hỏi: "Vậy Đông Bảo Nhi làm sao thế? Sao lại không vui, em nói anh nghe đi."
Lâm Đông Đông cũng vươn tay ôm lấy eo Tưởng Hải Dương, chôn mặt vào trong hõm cổ hắn, thân mật cọ cọ.
"Em chỉ là, có chút khổ sở..." Lâm Đông Đông rầu rĩ nói, "Cũng chỉ vì hai chúng ta đều là nam, em không thể nói em yêu anh, cũng không dám để người khác biết..."
Trái tim Tưởng Hải Dương như bị nhéo một cái, "Lần sau về nhà anh sẽ nói với ba mẹ, không cần phải đợi nữa, anh sẽ nói cho mọi người biết anh yêu em, chúng ta ở bên nhau!"
Lâm Đông Đông dùng sức lắc đầu, "Không được." cậu ngẩng đầu chôn trong hõm cổ hắn lên, ngoan ngoãn cười nói, "Vẫn chưa đến lúc, trước đừng nói cho ba mẹ biết.
Không phải chúng đã bàn trước rồi sao, chờ lớn thêm một chút rồi lại nói với người trong nhà."
"Vậy em đừng khổ sở." Tưởng Hải Dương nâng mặt Lâm Đông Đông lên, đau lòng hết sức, "Em khổ sở, trong lòng anh sẽ rất khó chịu."
"Ừm, em không sao." Lâm Đông Đông ôm cổ Tưởng Hải Dương, cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhàng, "Không cần phải cho người khác biết làm gì, hai chúng ta căn bản không cần ai biết, những cái kia đều không quan trọng." Cậu cọ trán mình lên chóp mũi Tưởng Hải Dương, mềm giọng nói, "Chỉ cần được ở bên anh, em không quan tâm đến gì nữa hết."
"Đông Bảo Nhi..." Tưởng Hải Dương nâng mông Lâm Đông Đông bế cậu lên, tình cảm trào dâng khó kìm chế, vội vã đuổi theo môi cậu hôn.
Lâm Đông Đông nâng mặt Tưởng Hải Dương nhắm mắt lại cúi đầu, cùng hắn hôn say đắm.
Tình cảm của cả hai mãnh liệt, đầu lưỡi từng chút quấn quýt đều đầy lưu luyến da diết.
Lâm Đông Đông bị Tưởng Hải Dương bế lên cao, cậu khom lưng hôn sâu, nước bọt không giữ được trực tiếp chảy vào trong miệng Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương nuốt hết, chốc chốc lại nghiêng đầu, đôi môi bao bọc môi Lâm Đông Đông si mê hôn liếm.
Nắng chiều dịu dàng chiếu vào góc tường hẻo lánh, hằn lên cái bóng không rõ ràng trên bức tường gạch loang lổ.
Nhìn kỹ có thể thấy bên trong cái bóng chính là hai người, một người bị người kia bế chặt, chỉ có hai cái đầu một trên một dưới thỉnh thoảng lại chuyển động thay đổi góc độ, giọng mũi trầm thấp vang lên, nụ hôn quấn quýt tình thâm ý nồng.
***
Từ sau khi tỏ tình thất bại ở trận chung kết bóng rổ ấy, mỗi lần nhìn thấy Tưởng Hải Dương Liễu Ninh đã không còn tự tin nhiệt tình như trước đây, mà quay người bỏ đi hoặc làm như không thấy.
Lần đó bị Tưởng Hải Dương thẳng thừng từ chối, Liễu Ninh thật sự đã khó chịu rất lâu.
Cô không ngờ Tưởng Hải Dương lại không cho con gái mặt mũi như vậy, khiến cô bị mất mặt trước mọi người.
Sau đó nhờ bạn tốt liên tục an ủi, còn mắng Tưởng Hải Dương một trận mới thôi suy nghĩ.
Cô cũng nghĩ thông rồi, nếu đã làm rồi thì không hối hận, mất mặt hay xấu hổ gì đó người khác muốn nói gì mặc kệ.
Nếu trai đẹp lạnh lùng không thích cô vậy thì thôi bỏ đi.
Còn đối với Tưởng Hải Dương mà nói, Liễu Ninh không còn để ý tới hắn nữa thì thật sự quá là tốt rồi!
Với cả có vết xe đổ này, Tưởng Hải Dương từ đó về sau càng cố gắng tránh xa con gái, không cần thiết thì sẽ không nói một câu, càng củng cố danh xưng trai đẹp lạnh lùng.
Mặc dù Lâm Đông Đông không hề giận, cũng sẽ không vì chút chuyện này mà sẽ gây sự vô lý, nhưng hắn không muốn có liên quan với bất kỳ người nào khác.
Hắn chỉ thuộc về một mình Lâm Đông Đông, không một ai có thể lôi kéo quan hệ với hắn, đừng hòng!
Thế nhưng chuyện Tưởng Hải Dương thẳng thừng từ chối hoa khôi lớp 9 trước mặt tất cả mọi người khiến đông đảo nam sinh oán giận!
Liễu Ninh xinh đẹp như vậy, nghe đâu cũng rất khó để theo đuổi.
Người đẹp chạy tới tỏ tình với Tưởng Hải Dương, vậy mà Tưởng Hải Dương lại dữ dằn cự tuyệt, quả thật là không biết điều!
Haiz, ông trời thật bất công! Một đám con trai vô cùng đau khổ, mặt đẹp đúng là nhiều tác dụng, đến hoa khôi mà cũng dễ dàng chiếm được tình cảm, đúng là không có thiên lý!
Đương nhiên, chuyện này không bao lâu cũng lan đến tai Bàng Địch.
Gã theo đuổi Liễu Ninh đã lâu, mà Liễu Ninh vẫn luôn lạnh lùng, chuyện đó vốn đã khiến gã thấy khó chịu, đúng lúc này lại nghe nói Liễu Ninh tỏ tình với Tưởng Hải Dương, còn bị từ chối, gã như bị chọc tức!
Bàng Địch cảm thấy cái tên Tưởng Hải Dương này đúng là cho mặt mùi còn không cần, lần trước gã đến lớp 5 khối 11 nhắc nhở Tưởng Hải Dương, cũng cảm giác Tưởng Hải Dương không phục, khó trị.
Gã cũng đi thăm dò biết Tưởng Hải Dương không có tên tuổi gì, cũng không phải là học sinh hư, ngoại trừ có chút tiếng tăm trong đám nữ sinh thì căn bản chẳng là cái thá gì.
Bàng Địch quyết định dạy dỗ Tưởng Hải Dương một bài học, thứ nhất lấy lại mặt mũi cho mình, dù gì người quen đều biết gã đang theo đuổi Liễu Ninh, kết quả Liễu Ninh lại quay sang tỏ tình với người khác.
Thứ hai là gã cũng muốn trút giận cho Liễu Ninh, thể hiện quyết tâm cũng như quyền lực của mình với Liễu Ninh.
Đây chẳng phải là cơ hội thể hiện tâm ý mình với người trong mộng hay sao?
Cho nên buổi trưa hôm đó, sau khi tan học, Bàng Địch dẫn theo ba tên đàn em đến nhà ăn tìm Tưởng Hải Dương.
Phương Bắc đầu tháng 11 đã bước vào mùa đông, tiết trời rất lạnh.
Tưởng Hải Dương cướp được một chỗ gần máy sưởi, hắn để Lâm Đông Đông ngồi giữ chỗ còn mình thì đi lấy cơm cho cả hai.
Mùa đông dễ bị cảm, Tưởng Hải Dương lo Lâm Đông Đông sinh bệnh, ngày nào cũng mua thịt đồ ăn cho Lâm Đông Đông, muốn tăng đề kháng để cậu khỏe hơn một chút.
Tưởng Hải Dương cũng hay ăn thịt, nếu một mình Tưởng Hải Dương ăn thì tốt, Nhưng hầu như phần lớn thịt đều được Tưởng Hải Dương gắp cho Lâm Đông Đông.
Cho nên Lâm Đông Đông không chịu ăn, hoặc không cho Tưởng Hải Dương mua.
Thịt rất mắc, mắc hơn rất nhiều so với rau ria cải thảo.
Nhưng ngày nào Tưởng Hải Dương cũng có biện pháp dỗ cậu, nghĩ trăm phương ngàn kế để Lâm Đông Đông ăn nhiều thêm một chút.
Tưởng Hải Dương bưng hai khay cơm về quả nhiên hắn lại mua thêm một phần thịt nữa.
Lâm Đông Đông bĩu môi nhỏ giọng râm rì, Tưởng Hải Dương