Buổi tối về đến phòng ngủ, Lâm Đông Đông bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra từ trên trên xuống dưới Tưởng Hải Dương, chỉ bị bầm đôi chỗ ở bả vai với trên lưng.
"Giờ yên tâm rồi chứ.
" Tưởng Hải Dương tròng áo ba lỗ vào, cười xoa gáy Lâm Đông Đông, thấp giọng nói: "Thật sự không sao đây, em đừng lo.
"
Lâm Đông Đông mím môi không nói gì, cũng không hỏi hắn tại sao lại đánh nhau với đám Bàng Địch.
Cậu lấy quần áo bẩn của Tưởng Hải Dương để vào trong chậu, áo quần đã bẩn, còn dính chút máu, nhưng đều là của người khác.
"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương vội vàng cản cậu lại, lấy chậu trong tay cậu, "Anh làm, em lấy quần áo của em lại đây luôn, anh giặt.
"
Lâm Đông Đông bĩu môi nhìn Tưởng Hải Dương, định vươn tay cướp chậu rồi ại rút tay về.
"Được," cậu gật đầu, "Vậy anh làm đi.
"
Lâm Đông Đông ngoan như vậy ngược lại khiến Tưởng Hải Dương có hơi chột dạ, "Đông Đông, anh thật sự không sao, em cũng thấy rồi đó, anh không bị thương ở đâu hết.
"
Lâm Đông Đông cắn môi nhìn hắn, ánh mắt lại không kìm được mà toát lên vẻ ấm ức.
Sao không bị thương được chứ, những vết tím bầm kia không phái là vết thương sao, lẽ nào phải bị như lúc trước mới tính là bị thương?
Dù vết bầm tím không nghiêm trọng, nhưng Lâm Đông Đông nhìn vẫn thấy rất khó chịu.
Nó không giống như những lúc bình thường té ngã, đó là bị người ta đánh, Lâm Đông Đông chỉ vừa nghĩ đến đó thôi đã cảm thấy không chịu nổi.
Tưởng Hải Dương không chịu được ánh mắt này của Lâm Đông Đông, ánh mắt ngậm đầy ấm ức, giống như muối xát vào lòng hắn.
Trên hành lang người đến người đi, hắn không thể làm gì được, chỉ có thể vươn tay bóp nhẹ gáy Lâm Đông Đông, nhỏ giọng dịu dàng dỗ dành cậu, "Đông Đông, anh không sao, cũng không đau, em đừng lo lắng được không? Hôm nay là tại bọn Bàng Địch ra tay trước —-"
"Em biết," Lâm Đông Đông nhẹ giọng cắt ngang lời hắn, cậu đương nhiên biết là bọn Bnagf Địch ra tay trước chọc giận Tưởng Hải Dương, "Anh trước tiên giặt đồ đi, em đi thay đồ đã.
"
Tưởng Hải Dương yên tâm, véo yêu chóp mũi cậu một cái, "Vậy em cởi tất ra đi, anh giặt luôn.
"
"Được rồi," Lâm Đông Đông đẩy hắn vào trong nhà tắm, "Anh cứ giặt đồ trước đi.
"
Nhân lúc Tưởng Hải Dương đang giặt đồ tLâm Đông Đông chạy xuống lầu đi đến phòng khám trước cổng trường mua thuốc xoa về.
Tưởng Hải Dương hơi xấu hổ, đánh một trận giờ mấy vết máu ứ này căn bản không tính là chuyện lớn.
Nhưng Lâm Đông Đông vẫn cứ cầm thuốc mỡ không nhúc nhích, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn đầy tủi thân.
Trong lòng Tưởng Hải Dương cảm thấy vừa ngọt ngào vừa mềm mại, cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện mặt mũi gì, ngoan ngoãn ngồi trên giường để Lâm Đông Đông bôi thuốc cho mình.
Bọn Doãn Kỳ hỏi thăm Tưởng Hải Dương tình hình trận chiến xế chiều hôm nay, Tưởng Hải Dương nói đại khái mấy câu.
Hai nhóm đánh nhau, vậy mà Tưởng Hải Dương gần như không bị gì, đám Doãn Kỳ liên tục cảm thán anh Dương thật trâu bò.
Lâm Đông Đông im lặng xoa thuốc phía sau lưng cho Tưởng Hải Dương, nhẹ nhàng ấn một cái lên vết bầm.
Cậu chỉ mong Bàng Địch đừng tiếp tục trêu chọc Tưởng Hải Dương nữa, cậu không muốn biết Tưởng Hải Dương đánh nhau giỏi cỡ nào, chỉ không muốn thấy trên người Tưởng Hải Dương lại tiếp tục xuất hiện vết thương, cậu sẽ rất đau lòng.
Cuối tháng 4, bạn cùng phòng Lâm Đông Đông Vương Siêu tổ chức sinh nhật, hẹn mọi người tối cùng nhau đi ra ngoài ăn bữa cơm.
Tiết tự học buổi tối Lâm Đông Đông báo với Tưởng Hải Dương, còn hứa đi hứa lại sẽ không uống say như hồi lớp 10 nữa.
Tưởng Hải Dương không vui nhưng dù sao Lâm Đông Đông cũng ở chung một phòng với bạn bè suốt hai năm, hắn cũng không thể không cho cậu đi được.
"Đi ăn ở đâu chứ?" Hắn thấp giọng hơn dỗi.
Lâm Đông Đông nhoẻn miệng cười lấy lòng, "Ăn đồ nước ở quán Hai Béo trên phố thôi, ăn xong là sẽ về ngay.
"
"Ừm.
" Tưởng Hải Dương bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Đông Đông một cái, "Không được uống quá nhiều biết chưa.
"
Lâm Đông Đông lập tức làm nũng, nhỏ giọng nói: "Tuân lệnh, anh!"
Tưởng Hải Dương không nhịn được bật cười, âu yếm xoa xoa tóc cậu.
Mỗi lần đám nam sinh trong phòng đi ra ngoài ăn với nhau đều i như châu chấu qua đường, chén bát chất đống
Nhóm thiếu niên mới lớn ăn rất giỏi, xiên tre trên bàn chất thành chồng, không còn chỗ để để.
Mấy người lại chén chú chén anh, lên lớp 11 rồi, cũng không còn là đám nhóc ngây ngô mới tốt nghiệp cấp hai như hồi đó nữa.
Lâm Đông Đông chỉ uống một ly bia, xem như là chúc mừng sinh nhật Vương Siêu.
Bọn Tống Lập Quần cũng không ép cậu uống, còn đùa giỡn nói không dám rót rượu cho Lâm Đông Đông, sợ người anh trai cuồng em cũng tức là anh Dương đại danh đỉnh đỉnh đánh.
Lâm Đông Đông bật cười vui vẻ nghe bọn họ đùa giỡn, một tiếng đồng hồ rất nhanh đã trôi qua.
Trên đường Lâm Đông Đông đi vệ sinh, nhà vệ sinh ở gần cửa ra vào, lúc đi ra cậu lơ đãng liếc mắt một cái bỗng nhiên thấy một bóng người quen thuộc ở bên kia đường.
Hai tay Tưởng Hải Dương cắm trong túi áo khoác, chậm rãi đi tới đi lui dưới ánh đèn đường mờ nhạt.
Trái tim Lâm Đông Đông nhất thời trở nên ê ẩm, lúc nãy đi cùng bạn đáng lẽ nên gọi Tưởng Hải Dương theo, cậu nghĩ một lát lại quay về bàn ăn.
Cậu nói với bọn Vương Siêu có việc đột xuất, muốn về trước.
Bọn Tống Lập Quần uống không ít, đầu lưỡi rút lại, "Không phải là đi tìm anh cậu chứ? Hai người thì có chuyện gì?"
Những người khác cũng cười phụ họa theo, còn nói sắp uống xong rồi, bảo Lâm Đông Đông chờ thêm một chút, lát nữa cả đám cùng về.
Lâm Đông Đông sốt ruột, Tưởng Hải Dương còn đang ở bên ngoài chờ cậu.
"Thật sự có chuyện.
" Cậu rót cho mình một ly bia, khuôn mặt nhỏ ửng hồng lên: "Xin lỗi, tôi thật sự phải đi trước, tôi tự phạt một ly.
"
Bọn Tống Lập Quần bât lực, "Được rồi, nhanh đi đi!"
Lâm Đông Đông cười hì hì, quay người chạy thẳng về phía cửa.
"Anh ơi!" Vừa ra khỏi quá đồ nướng, Lâm Đông Đông không chờ nổi vội gọi người bên kia đường.
Tưởng Hải Dương đang duỗi đôi chân dài đi qua đi lại, nghe thấy giọng Lâm Đông Đông thì vui mừng quay đầu nhìn, "Xong rồi hả?"
"Không phải, em về trước.
" Lâm Đông Đông đã chạy tới chỗ hắn, "Lúc nãy đi vệ sinh em thấy anh, sao anh lại đến đây?"
Tưởng Hải Dương tỉ mỉ quan sát vẻ mặt Lâm Đông Đông, mặc dù hơi thở có mang theo mùi bia nhưng vẫn rất tỉnh táo, hắn lúc này mới yên tâm, dịu giọng nói: "Anh sợ bọn họ chuốc rượu em, anh tới đón.
"
Lâm Đông Đông cong môi ngọt ngào: "Em đã hứa là không uống nhiều rồi mà.
"
"Lỡ chẳng may Hòn Than kia dọa em thì sao," Tưởng Hải Dương ôm lấy vai Lâm Đông Đông đi về phía trường học, "Cậu ta biết ăn nói như vậy, em ngốc thế này không chừng bị cậu ta lừa.
"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Đông Đông gần như đỏ bừng, lần trước một chai bia đã hạ gục cậu, lần này uống hai cốc, nhưng cốc cũng nhỏ, chỉ bằng non nửa chai.
Cậu nhìn Tưởng Hải Dương cười khúc khích, "Người ta đâu phải là hòn than, anh cũng không xem mình trắng hơn người ta bao nhiêu mà nói.
"
"Cậu ta chính là Hòn Than!" Tưởng Hải Dương cố ý trêu Lâm Đông Đông, "Cậu ta đứng cạnh em thì đen đến mức không nhìn thấy luôn.
"
Đầu Lâm Đông Đông có hơi choáng, gió đêm thổi tới, cả người gần như nhũn ra.
"Anh," cậu ngọt ngào làm nũng, "Anh cõng em về đi, em thật không đi nổi nữa.
"
"Bé ngốc vẫn uống say rồi.
" Tưởng Hải Dương cười, khom người nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cậu, "Lại đây nào.
"
Lâm Đông Đông đắc ý nằm úp sấp trên tấm lưng rắn chắc của Tưởng Hải Dương, hai tay vòng ra phía trước ôm lấy cổ hắn.
"Nặng lắm không?" Cậu cố ý nhún nhảy trên lưng Tưởng Hải Dương.
"Không nặng, Đông Bảo Nhi rất nhẹ.
" Tưởng Hải Dương xốc cậu lại, "Bình thường đã nói em nên ăn nhiều thêm chút, vẫn gầy lắm.
"
"Em gầy đâu mà gầy," Lâm Đông Đông nằm nhoài lẩm bẩm bên tai hắn, "Em bị anh làm cho béo lên rồi đấy, ngày nào cũng bảo ăn hết cái này đến cái kia.
"
Tưởng Hải Dương nắm hai chân cậu, thuận thế nhéo nhéo mấy cái lên thịt chân co dãn kia, "Vậy thì Đông Bảo Nhi mập thêm chút nữa đi, như vậy anh ôm mới vừa.
"
Lâm Đông Đông ngọt ngào hừ một