Lâm Đông Đông nằm mê man ở ven đường, làm thế nào cũng không thể mở mắt nổi.
Trên mặt dính nhớp, có lẽ là máu.
Lúc nãy cậu muốn chạy trốn thế nhưng vẫn bị bọn Bàng Địch bắt được.
Cậu phản kháng nhưng căn bản không phải là đối thủ của ba người kia.
Sau khi đánh xong cậu nhớ Bàng Địch đi tới vỗ mặt cậu nói, quay về nói với anh trai mày, tao sẽ sớm đánh chết nó!
Trận đánh đơn phương này nhanh chóng kết thúc, Lâm Đông Đông nằm co người dưới đất, không biết bị đánh đến khi nào, chỉ biết cả người nơi nào cũng đau.
Cậu cố gắng bò dậy, thế nhưng cánh tay trái không còn sức lực, chỉ cần động một chút đã đau đến tái mặt.
Hình như có rất nhiều người vậy xem, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Lâm Đông Đông?" Tống Lập Quần hoảng sợ gọi, "Cậu bị sao thế này?"
Tống Lập Quần trưa nay đi ra ngân hàng rút tiền, lúc quay về đi ngang qua quảng trường nhỉ, nhìn thấy có mấy người đứng ở ven đường chỉ trỏ, còn có mấy người mặc đồng phục trường Nhât Trung.
Thấy là bạn học cùng trường, Tống Lập Quần lập tức đi tới xem, không ngờ người mặt đầy máu nằm dưới đất lại là Lâm Đông Đông!
"Tống, Tống Lập Quần?" Giọng nói Lâm Đông Đông có chút run rẩy, nhỏ giọng hỏi: "Là cậu à?"
"Là tôi, là tôi!" Tống Lập Quần cẩn thận đỡ vai cậu, nhẹ nhàng dìu cậu ngồi dậy, "Cậu bị làm sao thế này, ai đánh?"
Lâm Đông Đông cố gắng mở to hai mắt, nhưng tầm mắt mơ hồ, "Cậu đưa tôi, đi đến phòng khám đi."
"Đi phòng khám cái gì!" Tống Lập Quần đỡ cậu, đứng ở ven đường bắt taxi.
"Cậu thế này phải đi bệnh viện, nhìn đáng sợ lắm biết không."
Lâm Đông Đông không còn sức nữa, đứng dậy càng thêm hoa mắt chóng mặt.
Cậu dựa vào người Tống Lập Quần, cánh tay trái hoàn toàn không nhấc lên nổi.
Đến bệnh viện kiểm tra một trận, tay trái Lâm Đông Đông bị gãy, mắt phải xuất huyết, khoang ngực bị tổn thương, nhưng không quá nghiêm trọng, còn những vết thương khác đều là ngoại thương, phần lớn là chấn thương mô mềm.
Cánh tay trái Lâm Đông Đông bó thạch cao, mắt phải băng gạc, những chỗ bị thương cũng được bôi thuốc, khử trùng.
Tống Lập Quần đứng chờ Lâm Đông Đông xử lý vết thương, vừa phân tích mọi chuyện.
Tính cách Lâm Đông Đông rất tốt, căn bản sẽ không gây chuyện, từ trước tới nay cũng không kết ân kết oán với ai.
Nhưng bị đánh thành như vậy, có thể là do ai?
Cậu nhớ tới quãng thời gian trước Tưởng Hải Dương với Bàng Địch đánh nhau, có liên quan gì đến chuyện này không?
Chờ khi Lâm Đông Đông đi ra, Tống Lập Quần vội vàng lại đỡ, "Thế nào rồi?"
"Không sao." Lâm Đông Đông muốn cười để Tống Lập Quần đừng lo lắng, thế nhưng cậu không dám động khóe miệng, vì đau.
"Chuyện này là thế nào?" Tống Lập Quần nói ra suy đoán trong lòng, "Là do Bàng Địch?"
Lâm Đông Đông nhẹ nhàng gật đầu một cái, "Ừm."
"Gã đó tại sao lại đánh cậu, cậu cũng đâu có chọc gì hắn!" Tống Lập Quần tức giận, "Đi, quay về trường, không thể bị đánh vô cớ như vậy được!"
Lâm Đông Đông kéo cậu ta lại, "Tôi không muốn về trường."
Tống Lập Quần không hiểu, "Vì sao?"
Lâm Đông Đông nói đại khái suy nghĩ trong lòng với Tống Lập Quần, Tống Lập Quần tức giận vô cùng, ngồi ở trên ghế hành lang bệnh viện thở dốc không ngừng.
Lâm Đông Đông không muốn tìm nhà trường, dự định cứ vậy mà nhịn.
Bàng Địch là hạng người thế nào mọi người đều biết, cứ coi như tìm nhà trường, tình huống bây giờ cũng chỉ là nhà Bàng Địch bỏ chút tiền bồi thường.
Còn tiếp tục dây dưa với Bàng Địch, cậu sợ sau này gã lại tiếp tục tìm đến gây sự.
Quan trọng nhất là, cậu không muốn để Tưởng Hải Dương biết chuyện này.
Cậu hi vọng Bàng Địch đừng tiếp tục trêu chọc Tưởng Hải Dương, cũng không muốn Tưởng Hải Dương vì cậu mà đi tìm Bàng Địch.
Cứ đánh tới đánh lui như vậy, cuộc chiến này sẽ không có hồi kết!
Cậu không muốn Tưởng Hải Dương đánh nhau nữa, không muốn Tưởng Hải Dương cuốn vào trong những chuyện này.
Cậu lần này bị đánh đến thế này rồi chỉ hi vọng Bàng Địch hả giận, sau này không còn đi tìm Tưởng Hải Dương là được.
"Nhưng cậu đã như vậy rồi," Tống lập Quần lo lắng nhìn mặt Lâm Đông Đông, "Thì làm sao mà giấu được anh cậu đây?"
Lâm Đông Đông thở dài, cậu cũng rất sầu.
Nếu mà về trường chắc chắn sẽ không giấu được.
Còn về thôn nếu bà ngoại thấy cậu bị đánh thành như vậy thì sẽ đau lòng chết mất? Cậu càng không được để bà ngoại biết.
"Trước tiên tôi sẽ ở nhà nghỉ đã." Lâm Đông Đông tạm thời chỉ có thể nghĩ được biện pháp này, "Lát nữa tôi gọi điện thoại cho giáo viên xin nghỉ, không về trường.
Nếu anh của tôi đến tìm, cậu cứ nói với anh ấy —"
Tống Lập Quần nhìn Lâm Đông Đông, "Nói cái gì?"
Lâm Đông Đông gần như sầu chết rồi, lấy cớ gì mới tốt bây giờ?
"Thì cậu cứ nói tôi có chút việc gấp," Lâm Đông Đông nhất thời không nghĩ ra được lý do cụ thể nào, "Phải đi vội, chưa kịp báo lại.
Cậu cứ nói vậy với anh ấy là được."
Tống Lập Quần dẫn Lâm Đông Đông đến một nhà nghỉ cách trường học không xa lắm, hoàn cảnh tạm ổn, cũng may giá rẻ.
"Vậy tôi về trường trước nhé," Tống Lập Quần dặn dò, "Cậu đừng quên uống thuốc, ngày mai tôi lại đến thăm cậu."
"Ừm, cậu về đi, sắp lỡ hai tiết rồi." Lâm Đông Đông ngồi bên mép giường, miễn cưỡng mở to mắt trái đang sưng, "Ngày hôm nay thật sự cảm ơn cậu."
"Đều là bạn học ở chung một phòng ngủ, cảm ơn cái gì!"Tống Lập Quần lấy tiền trong túi ra, "Phải rồi, trên người cậu có đủ tiền không, tôi để lại cậu chút tiền."
"Không cần không cần!" Lâm Đông Đông vội vàng đứng lên cản cậu ta, "Tôi vẫn còn tiền, thật sự không cần!"
Tống Lập Quần không yên lòng, nhưng Lâm Đông Đông chết sống không nhận.
Tống Lập Quần không thể làm gì khác đành cất tiền lại, dặn Lâm Đông Đông nếu có chuyện gì thì cứ nói với mình, không cần phải khách sáo.
Chờ Tống Lập Quần đi rồi, Lâm Đông Đông nằm dài trên giường.
Lớn thế này, lần đầy tiên bị đánh như vậy, đau quá đi.
Lâm Đông Đông vươn tay nhẹ sờ mặt mình, vừa nóng vừa sưng.
Tống Lập Quần nói nhìn rất đáng sợ, cậu vẫn chưa soi gương, không biết mặt mình rốt cuộc thế nào.
Cậu thở dài, giơ tay phải cẩn thận kéo chăn đắp lên người.
Đầu vẫn còn choáng, cậu muốn ngủ một lát.
Trong lúc mơ màng, cậu nghĩ hy vọng có thể giấu được Tưởng Hải Dương.
Ít nhất giấu được mấy ngày, chờ vết thương đỡ hơn một chút.
Nếu không Tưởng Hải Dương nhìn thấy dáng vẻ hiện tại này của cậu, không biết sẽ đau lòng thế nào.
Tưởng Hải Dương với bọn Hứa Khải mất gần một buổi trưa mới dọn xong phòng máy, xong việc hắn đi ra quán mua đồ uống rồi đến lớp 3 đưa cho Lâm Đông Đông.
Nhưng đến lớp 3 lại không thấy người đâu, bạn cùng bàn với Lâm Đông Đông là Vương Nghiên nói nãy giờ không thấy Lâm Đông Đông.
Tưởng Hải Dương cảm thấy khó hiểu, hai người mỗi ngày đều đi học tan học cùng nhau, hôm nay hắn phải đi làm việc, vậy Lâm Đông Đông có thể đi đâu chứ?
Lâm Đông Đông cũng không có bạn bè nào khác, ngoại trừ những lúc đi cùng hắn thì cũng chỉ ở lại lớp, xem như là có chút thân thiết với bọn Tống Lập Quần thôi.
Chẳng lẽ lại ra ngoài chơi với bọn Tống Lập Quần? Tưởng Hải Dương phỏng đoán, thầm mắng hòn than Tống Lập Quần, không biết lại lừa Đông Bảo Nhi nhà hắn đi đâu rồi!
Lúc này chuông vào học vang lên, hắn đưa đồ uống cho Vương Nghiên, nhờ cô để vào bàn học Lâm Đông Đông, sau đó quay về lớp.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương không hiểu sao thấy có chút bất an, vào học rồi, vậy là Lâm Đông Đông sao còn chưa