Về đến thôn, hơn nửa người trong thôn đều đến tiệm tạp hóa Hải Dương chúc mừng.
Mẹ Tưởng vui đến mức lú lẫn, có người đến mua xúc xích mà cô cầm nguyên chân giò hun khói đưa cho người ta, còn quên lấy tiền luôn.
Mọi người đều nói cuộc sống khổ cực coi như đã chấm dứt, tương lai sau này sẽ chỉ còn thuận lợi.
Chỉ cần người một nhà đều bình an, không có gì là không vượt qua được.
Tưởng Hải Dương cũng cực kỳ vui vẻ, nhưng cuộc sống tám năm lao ngục vẫn ảnh hưởng đến hắn, giờ đây trở nên ít nói hơn xưa nhiều.
Lâm Đông Đông nhìn hắn như vậy thì hết sức đau lòng, tuy rằng hai người vẫn thư từ qua lại nhưng đó cũng không phải chân chính bên nhau.
Cuộc sống ngục tù phải đích thân trải nghiệm mới hiểu được, không chân chính nếm trải thì làm sao có thể thấu.
Thế nhưng đều qua hết rồi, từ này về sau cậu vẫn sẽ luôn bầu bạn bên cạnh Tưởng Hải Dương.
Lâm Đông Đông tin, ấm áp của gia đình cùng tình yêu đều có thể chữa lành mọi vết thương.
Buổi tối, mẹ Tưởng bận rộn dưới bếp.
Thức ăn hôm qua đã lên trấn mua đầy đủ, mẹ Tưởng nghĩ con trai mấy năm này chịu nhiều cái khổ, một lòng một dạ muốn bồi bổ cho con trai.
Rau dưa mua đợt này có thể đủ cho tiệm tạp hóa bán mấy ngày liền.
Lâm Đông Đông làm trợ thủ cho mẹ Tưởng, mẹ Tưởng phụ trách nấu, cậu ở một bên nhặt rửa rau thái hành đưa nước tương, hai người hợp tác cực kỳ suôn sẻ.
Tưởng Hải Dương cũng ở bên cạnh, làm trợ thủ cho Lâm Đông Đông, rót nước bưng chậu các thứ.
Lâm Đông Đông thái đồ ăn, hắn cuống cuồng lo lắng đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nhìn Lâm Đông Đông cầm dao phay lên xuống thoăn thoắt mà kinh hồn bạt vía, liên tục bảo cậu làm chậm một chút, chỉ lo Lâm Đông Đông không cẩn thận cắt trúng tay.
Ba Tưởng ở nhà trên loay hoay với cái ti vi, dạo trước không hiểu sao tivi đột nhiên dở chứng, lúc có tiếng lúc không.
Ông với mẹ Tưởng bận suốt nên cũng chưa sửa được, ba Tưởng có thể sửa chữa được một số đồ điện đơn giản nhưng ông không hay để ý.
Ngày hôm nay nhiệt độ lên cao, trong nhà hơi nóng.
Trán ba Tưởng lấm tấm mồ hôi, cúi đầu mân mê cả ngày trời, cầm điều khiển từ xa nhấn mấy cái, tăng âm lượng lên mức cao nhất rồi cười ha ha.
Mẹ Tưởng làm tổng cộng 12 món, bày kín cả bản, ngày tết nhiều nhất cũng chỉ có 10 món mà thôi.
Bốn người ngồi quanh bàn cơm, nhìn nhau không hẹn cùng mỉm cười.
Thật tốt, đoàn tụ thật tốt.
Ba Tưởng mở rượu, rót cho mình một ly, lại rót cho Tưởng Hải Dương một ly.
"Hôm nay là ngày vui," Ba Tưởng giơ chén cười lớn phấn khởi nói với Tưởng Hải Dương, "Nào, uống một ly."
Xa cách tám năm giờ mới trở về nhà, tâm trạng Tưởng Hải Dương cũng trập trùng khó tả.
"Ba, mẹ, con về rồi." Tưởng Hải Dương trầm giọng nói xong câu này, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Mẹ Tưởng không ngừng gật đầu, "Về là tốt rồi, mọi chuyện sau này sẽ ổn thôi."
Ba Tưởng nhìn sang Lâm Đông Đông, quơ quơ chai rượu cười nói, "Uống một ly nhé?"
Tưởng Hải Dương vội vàng ngăn, "Ba, em ấy không uống được rượu."
"Không sao," Lâm Đông Đông lập tức cầm ly bằng hai tay đưa tới trước mặt ba Tưởng, "Uống một ly thì không có chuyện gì đâu."
"Đông Đông, " Tưởng Hải Dương đè tay Lâm Đông Đông lại, nghiêng đầu nhìn ba Tưởng một cái, đành thỏa hiệp nói: "Vậy chỉ uống một ly thôi đấy."
Mẹ Tưởng nhìn hai người, yên lặng thở dài.
"Được rồi, đừng mải uống rượu," Mẹ Tưởng cười nói, "Nhanh ăn đi." Cô gắp cho Tưởng Hải Dương một miếng cà tím nhồi thịt chiên, "Dương Dương mau ăn đi, lát nữa nguội lại không ngon."
Tivi không biết đang chiếu bộ phim gì, trên bàn ăn không khí ngập tràn vui vẻ hòa thuận.
Tưởng Hải Dương uống rượu với ba, nghe mẹ Tưởng kể lại chuyện những năm qua.
Lâm Đông Đông cười vui vẻ nhìn một nhà ba người, cuối cùng cũng hiểu vì sao lại nói khổ tận cam lai.
Tưởng Hải Dương gắp cho cậu một đũa chuồn thịt đoạn (溜肉段), dịu dàng nói: "Ăn nhiều một chút, em ăn ít quá.".
Truyện Teen Hay
Thức ăn trong bát Lâm Đông Đông đã xếp thành một ngọn núi nhỏ, Tưởng Hải Dương còn không ngừng gắp đồ ăn cho cậu, mấy năm qua cậu chưa từng ăn nhiều thế này.
"Đừng gắp nữa," Lâm Đông Đông mềm giọng nói: "Em thật sự ăn không vô nữa."
Tưởng Hải Dương vẫn dịu dàng dỗ dành như xưa, "Lại ăn thêm một chút, ăn mấy miếng thịt này đi, nghe lời."
Lâm Đông Đông len lén liếc mắt nhìn ba Tưởng mẹ Tưởng, nhỏ giọng ngượng ngùng nói, "Trong bát còn có cơm, em thật sự ăn không hết."
"Không sao," Tưởng Hải Dương sớt hết cơm thừa trong bát cậu sang bát mình, "Em ăn đi, ăn nhiều một chút, không hết thì đưa anh."
Ba Tưởng mẹ Tưởng chăm chú nhìn tivi, thảo luận nội dung bộ phim.
Ăn cơm xong trời cũng đã tối, Lâm Đông Đông ngồi thêm một lát thì xin phép về trước, trở lại nhà bà ngoại.
Tưởng Hải Dương ngay lập tức giữ cậu lại, "Cứ ở lại đây đi, một mình em về bên kia làm gì."
"Không sao," Lâm Đông Đông mỉm cười ngoan ngoãn, "Về dọn dẹp nhà cửa một chút, cũng lâu rồi em chưa về đó."
Mẹ Tưởng nhìn hai người một cái, thấp giọng nói, "Ở lại đi, bên kia lâu rồi không thổi lửa, nhiều con vật kỳ quái đến làm tổ lắm."
Lâm Đông Đông thấp thỏm nhìn mẹ Tưởng, không đoán được ý của cô là gì.
Lúc này, ba Tưởng uống một ngụm nước, mắt vẫn chăm chú dán vào tivi, thấp giọng nói: "Ở lại đi."
Chuyện của Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông ba Tưởng mẹ Tưởng trước trước đó vẫn không sao hiểu được.
Thế nhưng giờ Tưởng Hải Dương ra tù, ba Tưởng mẹ Tưởng đột nhiên thông suốt.
Dù cách xa tám năm nhưng tình cảm giữa hai đứa trẻ vẫn sâu đậm như vậy, chắc chắn không thể chia lìa được.
Bọn họ biết rõ tính cách Tưởng Hải Dương, tình cảm của Tưởng Hải Dương đối với Lâm Đông Đông bọn họ nhìn thấy trong mắt.
Làm cha làm mẹ nếu cứ ép buộc con cái, vậy chẳng khác nào khoét vào tim con mình hay sao.
Con trai thật vất vả mới ra tù, vậy cũng đừng nên tiếp tục ầm ĩ nữa.
Ba Tưởng mẹ Tưởng nghĩ thông rồi, sau này chỉ cần con trai bình an, hạnh phúc, đó là điều quan trọng nhất hơn bất cứ thứ gì khác.
Bọn họ hy vọng con trai cưới vợ không phải chính là ngóng trông con trai sẽ có một gia đình hạnh phúc, có một người biết ấm biết lạnh ở bên hay sao.
Công bằng mà nói, Lâm Đông Đông ngoại trừ không phải là nữ, có cậu ở bên cạnh chăm sóc Tưởng Hải Dương, ba Tưởng mẹ Tưởng thật sự rất yên tâm.
Lâm Đông Đông là đứa trẻ tốt, tri kỷ hiểu chuyện, chịu khó thương người, thật sự là không tim được một khuyết điểm nào.
Hơn nữa cũng đối xử với Tưởng Hải Dương toàn tâm toàn ý, nếu không những năm qua đã không hiếu thuận với bọn họ như vậy.
Đã như vậy rồi, bọn họ ở giữa cũng không nên cố chấp không chịu, cứ để con trai được sống thật vui vẻ đi thôi.
Về phần người ngoài, dù sao chuyện này cũng không công khai rộng rãi, còn người khác muốn nói gì sau lưng thì cứ nói.
Con cái được hạnh phúc là chuyện quan trọng nhất.
Hơn nữa, đóng cửa cài then lại rồi, ai còn hơi đâu đi quản chuyện người khác sống sao.
Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt hết sức kích động.
Ba Tưởng mẹ Tưởng đã mở miệng giữ Lâm Đông Đông lại, đây chứng tỏ là đã chấp nhận rồi.
"Cháu, cháu về nhà nhìn xem." Lâm Đông Đông vui vẻ đến nỗi nói cũng không lưu loát.
"Cái kia cái kia, lát nữa cháu quay lại."
Tưởng Hải Dương cười xoa gáy Lâm Đông Đông, nói với ba Tưởng mẹ Tưởng: "Con đi cùng em ấy về đó một chuyến."
Đường trong thôn vẫn tối đen như xưa, hai người sóng vai bước đi, mười ngón tay đan chặt lấy nhau.
Từ khi Tưởng Hải Dương được thả ra đến bây giờ, cả một ngày bận rộn ầm ĩ, giờ khắc này mới có cơ hội đơn độc cùng nhau.
Hai người không ai nói chuyện, chỉ là đôi bàn tay siết chặt, cảm nhận nhiệt độ xa cách đã lâu từ lòng bàn tay đối phương.
Đi vào trong ngôi nhà nhỏ, Lâm Đông Đông lấy chìa khóa mở cửa ra.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, hai người đồng thời ôm chầm lấy đối phương.
Bên trong nhà cũ tối đen như mực, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông đứng ở trước cửa, dùng hết thảy sức lực mà ôm đối phương, chặt đến mức cơ thể cũng run rẩy.
Tưởng Hải Dương siết chặt eo Lâm Đông Đông, nhắm mắt dùng chóp mũi cùng với đôi môi cọ cọ bên