Sau lập thu tiết trời nhanh chóng trở lạnh, trong phòng không mở điều hòa, rèm cửa bị gió ban mai thổi nhẹ đung đưa, khe hở giữa hai tấm rèm lộ ra bầu trời trong xanh.
Cạnh cửa sổ có một chiếc giường đôi cực lớn, nhưng chiếc giường này hình như đang bị lãng phí vì hai người trên giường ôm chặt lấy nhau chỉ chiếm một phần ba diện tích.
Một buổi sáng dễ dịu, chim chóc hót líu lo, làn gió nhẹ nhàng mơn man khiến cho hai người trong phòng ngủ ngon lành.
Nhưng người được ôm trong ngực đột nhiên cựa quậy không yên, đôi mày nhíu chặt, miệng lầm bầm không biết đang nói gì, hình như là nằm mơ.
"Đông Bảo nhi?" Tưởng Hải Dương thức giấc, Lâm Đông Đông nằm trong ngực hắn như đang bị bóng đè, không ngừng nói mớ, dáng vẻ muốn tỉnh nhưng không thể tỉnh, cực kỳ khó chịu.
Tưởng Hải Dương nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lâm Đông Đông, "Đông Bảo Nhi ngoan nào?"
Lâm Đông Đông mơ hồ hừ một tiếng, không biết là tỉnh hay chưa, đôi mắt vẫn không mở nhưng tiếng lầm bầm rõ ràng hơn chút, "Ruồi."
Anh bất an xoay người, nhỏ giọng thì thầm, "Có ruồi."
Tưởng Hải Dương giương mắt nhìn một vòng nhưng phòng này làm gì có ruồi, hắn cúi đầu cọ chóp mũi Lâm Đông Đông, thấp giọng dỗ dành: "Không có ruồi đâu, Đông Bảo Nhi dậy nào."
Lâm Đông Đông dường như bị dọa sợ, hơi thở gấp gáp, miệng mấp máy nhưng không phát ra tiếng, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Tưởng Hải Dương hôn lên môi Lâm Đông Đông, nhẹ nhàng lắc bả vai anh, "Đông Bảo Nhi dậy đi, dậy đi Đông Bảo Nhi?."
Một lát sau Lâm Đông Đông bỗng nhiên bừng tỉnh, anh thở hồng hộc, sắc mặt choáng váng thẫn thờ.
Tưởng Hải Dương dùng ngón cái lau mồ hôi trên trán Lâm Đông Đông, cẩn thận nhìn sắc mặt anh, "Đông Bảo Nhi mơ thấy gì vậy?"
Lâm Đông Đông dường như lúc này mới lấy lại tinh thần, chôn mặt vào trong cổ Tưởng Hải Dương rầm rì mấy tiếng, lúc nãy cứ mơ thấy có ruồi bay ong ong, cảm giác như đang ở nhà bà ngoại khi còn bé.
"Em chắc nhớ bà rồi," Tưởng Hải Dương cọ má mình lên má Lâm Đông Đông, dịu dàng dỗ dành, "Anh cũng nhớ bà, chờ một thời gian nữa em được nghỉ phép hai chúng ta cùng về thôn, cũng nên sửa sang lại mộ cho bà rồi."
Lâm Đông Đông gật đầu, thở dài một hơi nhẹ nhõm, anh xoay người giơ chân gác lên eo Tưởng Hải Dương, "Mấy giờ rồi?"
Tưởng Hải Dương quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên tủ đầu giường, "Gần 7 giờ." rồi lại nằm trở lại ôm lấy Lâm Đông Đông cọ cọ đỉnh đầu anh, cười nói: "Hai chúng ta cũng nên dậy thôi, nếu không lát nữa mẹ lại đến đập cửa."
Tiếng nói vừa dứt cửa không vang tiếng gõ nhưng điện thoại vang tiếng chuông, "Hai cái đứa này sao còn chưa qua ăn cơm," giọng mẹ Tưởng trong điện thoại tràn đầy tức giận, "Đã mấy giờ rồi hả!"
Lâm Đông Đông túm chăn che miệng cười ha ha, Tưởng Hải Dương kéo chăn của anh, vừa đùa giỡn với anh vừa trả lời mẹ Tưởng: "Biết rồi, bọn con qua liền."
Hôm nay là một ngày tốt lành, bởi vì ba Tưởng mẹ Tưởng hôm nay sẽ khai trương tiệm tạp hóa Hải Dương!
Lần trước, sau khi ba Tưởng mẹ Tưởng đến thành phố Q thăm hai chồng chồng thì cuối cùng cũng quyết định chuyển đến đây ở.
Hai vợ chồng làm việc hệt sấm rền gió cuốn, về đến nhà là ngay lập tức sang tay tiệm tạp hóa, ruộng cũng cho thuê hết, dọn mấy thứ đồ cần thiết xong thì ngồi máy bay đến thành phố Q.
Ban đầu ba mẹ Tưởng sống chung với Tưởng Hải Dương và Lâm Đông Đông, nhưng sau đó Tưởng Hải Dương nhanh chóng tìm một căn hộ cùng khu, trả tiền xong chỉ cần xách đồ vào ở là được, rồi trực tiếp mời ba Tưởng mẹ Tưởng qua đó.
Vốn Lâm Đông Đông còn ngại khi phải tách ra riêng sớm vậy, nhưng nghĩ nếu cứ tiếp tục sống chung thì càng thêm xấu hổ hơn mà thôi.
Vì vậy...!khụ khụ, anh cũng không nói thêm gì nữa.
Tưởng Hải Dương thì không nghĩ nhiều như Lâm Đông Đông, hắn chỉ cảm thấy sống chung như vậy thật sự rất bất tiện, hai người muốn làm chút gì đó thì phải về phòng, thậm chí chỉ hôn một cái mà Lâm Đông Đông lúc nào cũng canh sợ ba Tưởng mẹ Tưởng bắt gặp, sô pha phòng khách, bồn tắm trong phòng tắm giờ chỉ để trang trí, cuộc sống này đâu còn gì vui vẻ nữa?!
Ba Tưởng mẹ Tưởng thì hết sức tán đồng chuyện này, bọn họ cũng nóng lòng muốn ở riêng.
Đều đã từng tuổi này rồi, mỗi ngày nhìn hai thằng con ngọt ngào với nhau, hai vợ chồng già thật sự ăn không tiêu, càng đừng nói tiếng động thỉnh thoảng vang lên giữa đêm, chậc chậc chậc!
Ba Tưởng quen sự đời rồi không tiện nói gì, nhưng nhiều khi cũng muốn kiếm cây búa sửa lại cái giường trong phòng Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông một chút, sợ nó không được chắc chắn, nếu lại mua thì tốn tiền.
Về phần mẹ Tưởng, bà đã từng này tuổi rồi cũng không thấy có gì, nhưng chỉ là sợ Lâm Đông Đông xấu hổ, còn phải suốt ngày vắt óc nghĩ cách giả vờ hai người không nghe thấy gì.
Chậc, mệt mỏi lắm!
Nhưng cuộc sống ở thành phố nói náo nhiệt thì rất náo nhiệt mà nói nhàm chán thì cũng thật nhàm chán.
Chủ đề mà người già trong tiểu khu nói nhiều nhất là trẻ con, thế nhưng chủ đề này ba Tưởng mẹ Tưởng không tham gia được, lại càng thấy không thú vị.
Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông cũng sợ ba Tưởng mẹ Tưởng đột nhiên rảnh rỗi sẽ thấy cô đơn, thành phố với nông thôn khác nhau, ban ngày mọi người đều đi làm, cũng không thể ở bên ba mẹ suốt được, vì vậy Lâm Đông Đông đề nghị thuê một cửa hàng nhỏ trong tiểu khu, để ba Tưởng mẹ Tưởng kinh doanh, không cần phải kiếm nhiều tiền, chỉ cần có công chuyện cho ba mẹ làm là được.
Đây là một ý kiến hay, không cần phải đi đâu xa mà bọn họ cũng có chuyện để làm.
Tưởng Hải Dương cảm thấy rất được, lại bàn bạc với ba Tưởng mẹ Tưởng, việc này ngay lập tức được phê duyệt.
Cạnh tiểu khu có một dãy các cửa hàng cho thuê, cả nhà nghiên cứu mấy ngày liền sau đó quyết định thuê một căn, mặt tiền cửa hàng không lớn, giá cả cũng hợp lý, ba Tưởng mẹ Tưởng tinh thần sáng láng, mấy chuyện như làm thủ tục, trang trí, nhập hàng gì đó Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông không cần phải nhọc lòng, hai vợ chồng già bao thầu hết.
Mẹ Tưởng xem lịch vạn niên, ngày hôm nay, mồng 5 tháng 7, thích hợp khai trương, nhập trạch khởi công, là ngày đại cát! Cho nên ba Tưởng mẹ Tưởng quyết định ngày hôm nay khai trương tiệm tạp hóa Hải Dương, hoàn thành tâm nguyện bao nhiêu năm qua!
Đương nhiên, ngày hôm nay không chỉ là ngày tốt để khai trương siêu thị mà còn là sinh nhật của Tưởng Hải Dương.
Người trong thôn không hay tổ chức sinh nhật, ba Tưởng mẹ Tưởng không bao giờ để ý chuyện này, nhưng mồng ba tết mỗi năm mẹ Tưởng đều sẽ lì xì cho Lâm Đông Đông, mấy năm qua chưa từng ngắt.
Tưởng Hải Dương từng nhiều lần giả vờ trách móc về chuyện này, vì sao mẹ Tưởng nhớ rõ sinh nhật của Đông Bảo Nhi còn sinh nhật của hắn thì lại không nhớ?
Mẹ Tưởng nghiêm túc tỏ vẻ, bởi vì sinh nhật Đông Đông rất dễ nhớ, mùng ba đầu năm, người cứ lắc lư trước mặt thì làm sao mà không nhớ được?
Tưởng Hải Dương bất đắc dĩ, cũng không còn cách nào, ba Tưởng không dám nói gì thì hắn làm sao dám hó hé?! Haiz!
Nhưng thật ra trong lòng hắn rất vui, ba Tưởng mẹ Tưởng đều thương Đông Đông, chỉ cần như vậy hắn đã thỏa mãn hơn bất kỳ điều gì rồi.
Hơn nữa bây giờ, hai người hầu như ngày nào cũng đến nhà ba Tưởng mẹ Tưởng ăn cơm tối, hắn suốt ngày lắc lư trước mặt ba mẹ nhưng hai ông ba chỉ lo hớn hớn chuẩn bị cho ngày khai trương, nào có nhớ được hôm nay cũng là sinh nhật hắn!
Cúp điện thoại hai người lại nằm trên giường đùa giỡn một lúc nữa, chiếc giường lớn chỉ có ưu thế những lúc như thế này hoặc khi vận động kịch liệt gì đấy.
Mông Lâm Đông Đông bị Tưởng Hải Dương mút cho sưng lên, Tưởng Hải Dương vẫn còn giữ lấy eo anh, Lâm Đông Đông uốn éo như con giun, cười đến nỗi đau sốc hông.
"Anh...anh, đừng quậy nữa," Lâm Đông Đông cười chảy cả nước mắt, dùng sức véo tai Tưởng Hải Dương, "Nhanh dậy thôi, lát nữa mẹ lên gõ cửa giờ!"
Tưởng Hải Dương buông tha hai cánh mông trắng nõn đầy dâu tây, lật người Lâm Đông Đông lại, áp lên hôn một lúc lâu.
Cũng may tối qua đã lăn lộn một trận, nếu không với thân pháp này của Tưởng