Ghế lô trống rỗng chỉ còn một mình Dịch Lăng Trầm, hắn cầm bình rượu, đang muốn tiếp tục uống, nghĩ đến Giang Mạt, lại buông xuống. Mạt Mạt nhà hắn không thích hắn uống rượu.
Giống như Lục Cảnh nói, Bạch Dĩ Vi tới rất mau, nhìn thấy hắn suy sút cả người mùi rượu, nắm chặt túi xách, ngữ khí cực kì bất đắc dĩ, "Dịch tổng đừng như vậy có được không? Đừng ấu trĩ như vậy có được không?"
[Anh cảm thấy cô ấy nhìn thấy anh bây giờ sẽ đau lòng sao? Cô ấy không có, cô ta chỉ cảm thấy anh không thành thục, giống một đứa bé tùy hứng không được ăn kẹo.]
Quả thật giống như lời Mạt Mạt nói.
Bỗng nhiên Dịch Lăng Trầm cảm thấy không thú vị nữa.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Thật ra không phải là Bạch Dĩ Vi không có cảm giác với hắn, chỉ là cô nghĩ quá nhiều, đẩy người ra xa.
"Anh hỏi lại em một lần cuối cùng, muốn ở bên anh không?"
Dịch Lăng Trầm mệt mỏi, không muốn chơi trò truy đuổi với cô nữa, giờ khắc này mặc dù hắn đã uống rượu, nhưng hết sức tỉnh táo.
"Dĩ Vi, đây là lần cuối cùng, em không muốn, anh bảo đảm sau này sẽ không quấy rầy em nữa, nếu em có thích anh, suy xét thử cùng ở bên nhau, chẳng sợ không hợp, chúng ta cũng hảo tụ hảo tán."
Đây là lần đầu tiên Dịch Lăng Trầm tâm bình khí hòa nói về chuyện kết giao. Lúc trước hắn luôn cường thế mệnh lệnh cho cô, không hỏi ý kiến cô.
Bạch Dĩ Vi sửng sốt, muốn cự tuyệt theo bản năng, suy nghĩ hắn nói đây là lần cuối cùng, nắm góc áo, nhỏ giọng trả lời: "Được."
Giang Mạt bị nhét vào xe Lục Cảnh. Khi hắn tới vội vàng, xe không dừng ở bãi đỗ xe, mà dừng ở ngoài hội sở, cửa sổ xe đối diện cổng lớn, vừa vặn có thể nhìn thấy người ở ngoài.
Hôm nay Giang Mạt mặc một bộ váy dài, vào xe bị xốc váy lên ấn vào ghế sau, Lục Cảnh lột quần lót cô, đặt hai đùi ngọc lên vai, cúi đầu liếm huyệt cô.
"Anh!" Giang Mạt hoảng sợ.
Mông nhỏ treo giữa không trung, đầu lưỡi ấm áp của Lục Cảnh liếm hai vòng trên môi âm hộ phấn nộn, đầu lưỡi tách khe thịt chui vào trong, bắt chước động tác làm tình lộng mị thịt bên trong.
Cô tê dại, hai chân khép lại theo bản năng, bị Lục Cảnh mạnh mẽ tách ra.
"Mới tắm?" Hơi thở người đàn ông phun trên huyệt khẩu cô, kích thích tiểu huyệt run rẩy ra nước.
Giang Mạt còn chưa trả lời, Lục Cảnh cắn âm hạch chưa nhô lên cười lạnh, "Tắm sạch sẽ đi gặp hắn, chuẩn bị làm gì?"
"Ngô... Đừng, đừng cắn..."
Tiểu hạch yếu ớt bị ngậm trong miệng, nhức mỏi mang đến khoái cảm, huyệt chảy nước ngày càng nhiều.
Lục Cảnh không để cô như nguyện, ngón tay cắm vào huyệt động ra vào, hàm răng gặm cắn tiểu châu tinh tế, ngữ khí vừa tức vừa hận, "Em còn cho hắn ôm, hắn còn hôn em!"
"Không, không hôn...."
Giang Mạt sốt ruột phủ nhận, Lục Cảnh tiếp tục, "Em