Lục Canhr dùng hàm răng cọ hoa hạch cô, đầu lưỡi đâm thọc ở huyệt khẩu, liếm hút hoa phùng, nuốt toàn bộ nước chảy ra vào miệng, hoa huyệt Giang Mạt bị làm cho lầy lội, bởi vì không được đồ vật thô cứng an ủi, co rút lại từng chút một, xoắn đầu lưỡi, nhưng lưỡi quá trơn trượt, tiểu huyệt không giữ được. Giang Mạt không chịu nổi, giữ chặt cánh tay hắn, lắc mông kêu hắn đứng dậy.
Hai mắt nam nhân sâu thẳm như sói, gắt gao nhìn thẳng cô, dương vật sưng to thọc vào nộn huyệt. Mới vừa vào, mỗi khối mị thịt bên trong gấp gáp bao bọc nó, hút dương vật vào trong, muốn giảm bớt hư không trong chỗ sâu nhất.
Tiểu tao huyệt như tự ý thức được, bắt đầu mạnh mẽ mút vào nam căn thô dài, dâm thủy ào ạt chảy ra ngoài, cô gái dưới thân phe phẩy mông nâng eo, tự cọ dương vật, bộ dáng tao lãng, càng nhìn càng cảm thấy thiếu thao.
Làm mạnh sợ ảnh hưởng đến miệng vết thương trên tay Giang Mạt, Lục Cảnh ôm người ngồi trên đùi, cho cô ôm cổ mình, bóp chặt eo nhỏ, ngoan ngoãn thao cô, vừa tàn nhẫn vừa hung, nhiều lần đỉnh đến hoa tâm, thao mở tử cung.
"Anh, anh nhẹ một chút... Ân..."
Động tác nam nhân vừa nhanh vừa mạnh, Giang Mạt không chịu nổi kích thích, cắn vai hắn, hắn cũng không chậm lại nửa phần.
Lục Cảnh đâm cô giống như đóng cọc, hận không thể nhét hai trứng dái vào tiểu bức cô, mỗi khi vào một lần, trên bụng cô hơi nhô lên, nam nhân càng điên hơn, mắt hồng làm quy đầu chọc vào vách tử cung, quấy loạn xung quanh, như muốn chọc phá bụng cô, thao cô cao trào dễ như trở bàn tay.
"Anh, không được, đừng... Ngô..."
Nói chưa dứt lời cô đã bị chặn miệng lại, Lục Cảnh cuốn đầu lưỡi cô nặng nề hút, Giang Mạt cảm giác được một hơi thở cuối cùng còn trong phổi cũng bị hắn hút hết rồi, dưới thân vẫn chưa dừng lại, ngược lại càng kịch liệt, lỗ mãng hơn.
Đây là lần Lục Cảnh làm điên nhất, tàn nhẫn nhất, ngày thường mặc dù có hung, nhưng vẫn nghĩ tới cảm thụ của cô, cố sức làm cô thoải mái, nhưng bây giờ không còn chút ôn nhu nào, giống như lời hắn nói, muốn thao cô từ sống thành chết.
Giang Mạt cao trào lần thứ ba lệ đã rơi đầy mặt, cả người cô đều là mồ hôi, không còn sức kêu, tiểu bức vừa hồng vừa sưng, nước chảy đầm đìa, trên tuyết nhũ tất cả đều là dấu răng nam nhân, núm vú vô cùng đáng thương dựng thẳng, bị hắn ngậm vào miệng không ngừng cắn xé.
Cô nhỏ giọng nức nở cầu hắn, Lục Cảnh không trả lời, đôi tay bẻ cánh mông cô ra, ngón tay dính dâm dịch chỗ hai người giao hợp, bôi trên cúc huyệt, xoa xung quanh.
Giang Mạt sợ tới mức muốn nhảy dựng lên, "Không được! Anh, ở đó không được!"
Lục Cảnh trầm giọng hỏi cô: "Em trị không?"
Giang Mạt chảy nước mắt nói chuyện, Lục Cảnh nhét một ngón tay vào, "Ở đây chưa vào bao giờ, không biết so sánh với tiểu bức, cái nào tao hơn..."
Đại dương vật lớn như vậy, tiểu huyệt ăn đã rất lao lực, huống chi là hậu huyệt, nơi đó vốn dĩ không phải để làm loại chuyện này, nhất định sẽ rách ra!
"Giang Mạt, anh không nói giỡn với
em." Lục Cảnh nhét tiếp một ngón tay vào, "Nếu để anh nhìn thấy em từ từ chết đi, chi bằng bây giờ em bị anh thao chết, anh bảo đảm nói được làm được."
Giang Mạt bỗng dưng rùng mình.
Nam nhân hắc hóa rất đáng sợ, không thể trêu không thể trêu.
Cuối cùng Giang Mạt vẫn đồng ý hắn làm phẫu thuật, đã bỏ qua thời kì trị liệu tốt nhất, không thể tiếp tục kéo dài, Lục Cảnh nhanh chóng an bài cho cô xuất ngoại trị liệu.
Mấy ngày nay ngày nào Dịch Lăng Trầm cũng lại đây báo danh, hắn nhắc chuyện chia tay với Bạch Dĩ Vi, tưởng rằng sẽ thuận lợi, không ngờ cô chết sống không đồng ý, nháo làm hắn phiền, rốt cuộc Dịch Lăng Trầm cũng cảm nhận được bọn