Chờ Giang Mạt tắm rửa xong, Giang Nghiêu tìm cái khăn sạch sẽ tinh tế chà lau vết nước cho nàng, mới vừa rồi khi vào nước còn có thể mắt nhìn thẳng không nhìn nàng, nhưng bây giờ thì không thể. Làn da thiếu nữ bóng loáng, hai nụ hoa màu đỏ son, bọt nước chảy dọc theo thân thể, treo trên núm vú đỏ tươi, kiều non ướt át.
Giang Nghiêu cảm giác được độ mềm mại của vú, khi vải mịn lướt qua chúng nó còn hơi rung động, cho đến khi bọt nước được lau khô hết, Giang Mạt bỗng nhiên trượt về phía trước.
"Công chúa!"
Giang Nghiêu vội vàng đỡ được người, cả người trần trụi tinh tế eo thon chân dài, vững chắc ngã vào lòng hắn, nhũ thịt non mềm đè trên ngực thiếu niên, đầu ngón tay xẹt qua nơi giữa hai chân, bối thịt khẽ nhếch, ướt át trơn trượt, ngón giữa vào được một đốt ngón tay.
"Ân." Giang Mạt thấp giọng kiều suyễn, nơi riêng tư bị dị vật xâm nhập, hoa huyệt lập tức bao bọc hắn, bên trong phân bổ ra thủy dịch, ướt nóng chặt chẽ.
Giang Nghiêu như bị điện giật rút tay về, cả người nóng bỏng, vội vàng cầm áo ngủ trên bình phong bọc nàng kín mít, ôm người lên giường, "Công chúa, sắc trời đã tối, ngài nghỉ ngơi sớm đi."
Giang Mạt xua tay, hắn không muốn quấy rầy nữa, quay đầu ra ngoài, đương nhiên không nghe được tiếng cười khẽ ngắn ngủi của thiếu nữ.
Đêm nay Giang Mạt bình yên đi vào giấc ngủ, Giang Nghiêu cả đêm không ngủ được, vất vả ngủ được một chút, trong mộng đều là thân thể trắng bóng của công chúa, cho nên hắn từ trước đến nay không có nhu cầu sáng sớm đã nhất trụ kình thiên.
Sáng sớm hôm sau Giang Mạt đã vào cung, xin nữ đế tứ hôn cho nàng, nghe nói đối tượng là thiếu tướng quân Trấn Quốc Công phủ, nữ đế không biết nói gì cho phải, "Tại sao phải là hắn?"
"Không phải hắn thì không thể!"
Nữ đế không vui. Trấn Quốc Công là huynh trưởng ruột thịt với Thục phi, lúc trước khi nàng chưa làm hoàng hậu, đấu đá lợi hại với Thục phi, nếu sau này không triển lộ ra tài chính trị khiến tiên đế coi trọng, chưa chắc đến lượt