Giang Mạt tỉnh lại thì không ngủ nữa, hơn nữa toàn thân vô cùng nhức mỏi, định tắm rửa trước. Đương nhiên, nàng không muốn bỏ qua cơ hội đùa giỡn Giang Nghiêu.
Tiếng kéo màn giường vang lên, cùng lúc đó, Giang Nghiêu đẩy cửa vào, sắc mặt cực kém, hai mắt che kín tơ máu, nhìn chằm chằm nàng, càng nhìn đôi mắt càng hồng.
Giang Mạt nhìn giá trị tình yêu là 70 trên đỉnh đầu hắn, trong lòng hiểu rõ.
Tiểu đáng thương này khẳng định lén nghe góc tường cả đêm, nàng nhớ rõ ngày hôm qua động tĩnh rất lớn...
Đúng là làm khó hắn.
"Ta muốn tắm gội."
Giang Nghiêu không nhúc nhích, nắm chặt song quyền đứng cạnh mép giường. Cho đến khi Giang Mạt thúc giục lần nữa, lúc này hắn mới bế nàng lên.
"Nô tài hầu hạ ngài."
Giang Mạt được hắn cẩn thận bỏ vào bồn tắm, lần này không có cánh hoa hồng, thân mình trần trụi nhìn không sót gì, dấu hôn loang lỗ càng thêm rõ ràng.
Tối hôm qua hắn biết Bùi Dương vào phòng công chúa, nhớ lời công chúa công đạo, hắn không cản người, không biết là tại sao, hắn trốn cạnh cửa sổ, nghe tiếng truyền ra từ bên trong.
Giang Nghiêu mới biết được, công chúa luôn luôn minh diễm hào phóng đoan trang khéo léo, nhưng lại lớn mật trước mặt thiếu tướng quân. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, hắn cũng có thể tưởng tượng ra cảnh hoạt sắc sinh hương bên trong.
Giang Nghiêu dùng vải mịn nhẹ nhàng chà lau bộ ngực của nàng, vú thảm không nỡ nhìn, đến bây giờ đầu vú còn cao cao dựng thẳng, huyệt sưng đỏ, như bị trầy da.
"Thiếu tướng quân xuống tay thật ác độc." Giọng nói của hắn mang theo hai phần oán trách, còn có ghen ghét nội tâm không thể phát tiết.
Giang Mạt cười, "Hắn thế nào ta cũng thích."
Giang Nghiêu khựng lại, hắn nhớ rõ mấy năm trước nàng cũng từng nói với Trấn Quốc Công, rất thích mình...
Giang Nghiêu biết hắn bây giờ là không đúng, hắn không nên so sánh với Bùi Dương. Bùi Dương là người trong lòng của nàng, là vị hôn phu, là người nàng thích đến mức nguyện giao thân mình trước khi thành hôn, mà mình, nhiều nhất chỉ là cấp dưới được nàng tín nhiệm...
Lui một vạn bước, dù mình không phải nội thị của nàng, vậy cũng là đệ đệ huyết mạch tương liên.
Giờ này khắc này, cảm giác chua chát trong lòng thật sự không thể hiểu được, nhưng mà hắn thì không thể bỏ qua.
Tắm nước nóng một hồi, Giang Mạt như được sống lại, thân mình khẽ động, tinh dịch trong huyệt chảy ra một đoàn trắng, trồi lên mặt nước.
Nàng khó xử nhìn nó, Giang Nghiêu ma xui quỷ khiến nói: "Công chúa, nô tài giúp người lấy ra."
**
Thiếu nữ đặt chân lên ghế nằm, cả người không manh áo che thân, hai chân đặt trên tay vịn, mở rộng chân tâm về phía Giang Nghiêu.
Lần đầu tiên Giang Nghiêu nhìn thấy hoa huyệt, hai mảnh hoa môi sưng đỏ, cửa động khẽ nhếch, tinh dịch Bùi Dương bắn vào đang từ từ chảy ra.
Hắn cẩn thận đẩy hoa môi ra, cho ngón tay vào.
"Ân... Đau." Giang Mạt hít vào một hơi.
"Công chúa chịu đựng một lát, nô tài tìm chút thuốc, bôi cho công chúa."
Hắn căng tiểu huyệt ra, mị thịt bên trong màu đỏ tươi, tiểu huyệt bị thao cả đêm vừa mềm vừa lạn, thật sự ướt át, hắn không dùng sức đã cho được một ngón tay vào, nhẹ nhàng moi đường đi, thủy dịch bên trong chảy ra, tinh dịch pha loãng