Giang Mạt ý loạn tình mê đắm chìm trong vui thích lớn lao, nào phân rõ được đông tây nam bắc, tất cả suy nghĩ đều bị hai cây dương vật dưới thân chiếm cứ. Tiêu Minh Vũ cầm một cây ngọc thể số hai, nhét vào giữa ngọc thể số một và dương vật, Giang Mạt căng khó chịu, vặn mông, "Cữu cữu!"
"Ngoan, cho cữu cữu xem, cực hạn của con ở đâu?"
Tiêu Minh Vũ nắm cằm nàng, ngón tay dừng bên môi nàng, "Liếm, nếu không nhét cây lớn vào đó."
Giang Mạt đành phải thuận theo há mồm ngậm ngón tay hắn, ngoan ngoãn liếm đầu ngón tay.
Nếu thật sự có hai dương vật thô như vậy, tiểu bức của nữ chính thịt văn cũng bị xé rách!
Ngọc thể dưới thân banh huyệt ra từng chút một, chen lấn với côn thịt Tiêu Minh Vũ, hắn thoải mái thở gấp, tiểu huyệt như cảm giác được nguy hiểm, liều mạng phân bố dâm thủy, nhờ nó bôi trơn, ngọc thể số hai nhét vào hơn phân nửa, căng ra không gian lớn hơn nữa.
Tiêu Minh Vũ lấy ngọc thể nhỏ ra, thay bằng cây ngọc thể số ba, hạ quyết tâm muốn đổi một cây như vậy, cho đến khi tìm được cực hạn của nàng, lấp đầy tao bức.
Tiểu huyệt co rút từng đợt, khuếch trương quá độ làm miệng huyệt khẩu tê dại, Tiêu Minh Vũ chuẩn bị nhét ngọc thể số bốn vào trong, tiểu cô nương đã khóc.
Không phải bị thao sảng khoái mà khóc, mà là uỷ khuất yên lặng rơi lệ.
Người trước khóc chỉ làm người muốn hung hăng khi dễ, người sau chỉ còn lại đau lòng.
"Cữu cữu, con đau..."
Tiêu Minh Vũ từ bỏ, dù sao cũng không nỡ lăn lộn tiểu nha đầu, rút ngọc thể ra, ôm nàng ngồi trong lòng mình nhẹ giọng dỗ: "Được được, Chiêu Minh đừng sợ, cữu cữu không làm phiền con."
Bàn tay nhẹ nhàng vỗ vai nàng, nói chuyện ôn tồn nhỏ nhẹ, ôn nhu xưa nay chưa từng có.
Giang Mạt chôn mặt trong lòng hắn, nhỏ giọng nức nở, được hắn trấn an nên chậm rãi bình phục, chờ Tiêu Minh Vũ cảm giác nàng quá an tĩnh, cúi đầu nhìn, tiểu nha đầu đã ngủ rồi.
Hắn cũng không biết là nên giận hay nên cười, dương vật của hắn còn trong bức nàng, nàng đúng là tâm lớn mà!
Dù sao tiểu nha đầu cũng vừa khóc, Tiêu Minh Vũ đã gần hết hứng thú, vừa thao một lần, làm cho hả giận, bây giờ hưởng thụ được