Giang Mạt muốn nữ đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nàng không định đoạt ngôi của vai chính, nếu nàng làm Hoàng Thái Nữ, vậy Giang Nghiêu phải làm sao, chẳng lẽ tương lai Giang Nghiêu phải soán vị của nàng? Nhưng mà nữ đế lại hôn mê, Tiêu Minh Vũ gọi thái y tới bắt mạch cho bà, thái y nói nữ đế vì dùng ngũ thạch tán quá liều, tổn hại quá độ, dầu cạn đèn tắt, không còn nhiều thời gian.
Ánh mắt Tiêu Minh Vũ khẽ nhúc nhích, chuyện này ban đầu là do bút tích của hắn, nhưng hắn không muốn nữ đế chết sớm như vậy, liều thuốc chuẩn bị rất ít, ngay cả thái y cũng không phát hiện ra, sau đó là do hai tên nam sủng tự chủ trương...
Trong tẩm điện người không liên quan đều lui ra ngoài, Diệp thừa tướng khom người nói: "Chúc mừng Thái Nữ điện hạ, thần sẽ thương nghị việc đăng cơ của điện hạ với Lễ Bộ."
Giang Mạt cười, "Vậy Trấn Quốc Công phủ..."
"Trấn Quốc Công bị kẻ gian hãm hại, bây giờ đương nhiên được giải oan."
Cuối cùng vẫn có tin tốt.
Biết có người thả Bùi Anh và người nhà ra khỏi nhà lao, Giang Mạt nhẹ nhàng thở ra, chờ ra cửa cung đã bị Tiêu Minh Vũ kéo vào xe ngựa, lôi kéo ngồi vào lòng hắn.
"Buông con ra!" Nàng bị ôm chặt, tránh vài lần nhưng không được, cũng từ bỏ.
"Gầy rồi, cằm nhọn, eo cũng nhỏ." Bàn tay to rộng đo đạc trên eo nàng, sờ đến hai luồng trước ngực, nhẹ nhàng ước lượng, "Cũng may nơi này không nhỏ."
Giang Mạt cắn răng, "Cữu cữu, rốt cuộc người muốn thế nào?"
Tiêu Minh Vũ nắm cằm nàng, xoay mặt nàng qua, "Hơn ba tháng, Chiêu Minh có nhớ cữu cữu không?"
"Không nhớ."
"A, tiểu không lương tâm." Tiêu Minh Vũ ôm chặt nàng.
Tiểu nha đầu không nhớ hắn, nhưng hắn thì rất nhớ, bắt đầu từ ngày hôm qua thấy nàng, hắn vẫn luôn muốn làm như vậy, nhưng không có cơ hội.
Giang Mạt cúi đầu nhìn cánh tay hắn, tay phải còn đeo lục lạc, đường đường là Lương Vương lại đeo món đồ chơi của con nít, vậy mà tới giờ còn chưa tháo xuống.
"Chỗ Tả tướng quân, con làm gì mà hắn lại đồng ý giúp?" Tay Tiêu Minh Vũ bắt đầu không quy củ, nắm cổ tay nàng, xoa bóp nhũ thịt cách quần áo, môi lưu luyến bên gáy nàng.
Giang Mạt cảm nhận dưới mông có vật cứng rắn đâm lên, đang chọc giữa kẽ mông nàng, tiếng hít thở nặng hơn, "Tả tướng quân làm người cố chấp, đao thương bất nhập, nhưng cũng có uy hiếp, hai năm trước Tả phu nhân sinh con, rong huyết mấy lần, nhờ Bùi phu nhân diệu thủ hồi xuân, đương nhiên phải cho mặt mũi."
Việc này Tiêu Minh Vũ không rõ lắm, Bùi phu nhân hành y tế thế, bá tánh đều gọi là Bồ Tát sống, người chịu ân huệ của bà đếm không xuể, hắn không thể biết hết từng người.
"Chiêu Minh, cữu cữu xem thường con."
Giang Mạt nghe vậy cười lạnh, "Là cữu cữu chưa từng để mắt tới con."
Ánh mắt nàng bi ai nhìn đôi mắt hồ ly hẹp dài, trong giọng nói có oán hận không thể bỏ qua, "Trong lòng cữu cữu, không phải con vẫn luôn là một đứa bé chưa lớn lên sao? Cho tới bây giờ người vẫn chưa từng đối xử bình đẳng với con."
Tiêu Minh Vũ cứng họng, trước kia hắn thật sự nghĩ như vậy, coi nàng là một bình hoa trang trí quý giá xinh đẹp, muốn nuôi nàng trong phủ tùy ý ngắm nhìn.
Đó là do hắn không biết, tiểu tôn nữ ưu tú cỡ nào.
Nhưng bây giờ hắn phát hiện rồi, cũng muốn chiếm làm của riêng mình.
Tiêu Minh Vũ hôn môi nàng, tiểu nha đầu không tránh không né, tùy ý hắn hôn, nhưng cũng không đáp lại, không buồn không vui.
Không bao lâu hắn đã bại trận.
"Lúc Bùi Dương và Giang Nghiêu hôn con, con rất vui mà đúng không?" Trong lòng Tiêu Minh Vũ không cân bằng, hung tợn nhìn chằm chằm nàng, "Con biết hết rồi chứ? Tiểu thái giám đó là đệ đệ cùng cha khác mẹ với con, mấy ngày nay con ở Lũng Địa vui quên luôn trời đất, mỗi ngày ở bên cạnh hắn... Tư vị lên giường với đệ đệ ruột thế nào? Làm trái luân thường làm con hưng phấn dâm đãng hơn đúng không?"
Ghen ghét khiến con người hoàn toàn thay đổi, Tiêu Minh Vũ không khống chế được nói ra những lời ác độc.
Giang Mạt không thèm