Giang Mạt được Bùi Dương dẫn vào doanh trướng, ngoài trướng phong tuyết băng thiên, trong trướng thì thập phần ấm áp. Bùi Dương treo áo khoác lên cho nàng, phủi tuyết trên người, nhét vào trong chăn, bọc người kín mít, chỉ lộ ra một cái đầu.
Người thương nhớ ngày đêm ở ngay trước mặt, hắn hôn nàng, vuốt ve cánh môi, mút vào triền miên, hơi thở hai người hòa lẫn với nhau.
Giang Mạt đau lòng xoa mặt hắn, "Gầy rồi, ngày tháng ở biên quan khổ lắm phải không?"
"Đúng là rất khổ." Bùi Dương hôn mặt nàng, "Nỗi khổ tương tư khó giải nhất, sống một ngày bằng một năm."
Giang Mạt bật cười đánh hắn, hỏi hắn tiếp, "Chàng có bị thương không?"
"Đánh giặc nào có chuyện không bị thương? Nhưng mà chỉ là vết thương nhỏ, hết lâu rồi."
Giang Mạt không tin, nhất quyết phải kiểm tra, vì thế Bùi Dương thuận theo cởi áo ngoài, lộ ngực kiên cố, ngón tay mềm mại hơi lạnh xẹt qua làn da, vuốt ngứa như lông chim, Bùi Dương không nhịn nổi, chỉ muốn ôm nàng, chiếm hữu nàng, cảm thụ nàng.
Quần áo của thiếu nữ bị cởi từng cái, trần trụi dán lên người hắn, Bùi Dương nâng một đùi ngọc lên.
Thân thể của Giang Mạt đã bị dạy dỗ trở nên rất mẫn cảm, chân tâm đã ướt đẫm sau khi bị hắn vuốt ve hôn môi, thịt trai phấn nộn treo sương sớm trong suốt, bị hắn nhìn chằm chằm, hai cánh thịt môi run rẩy lúc đóng lúc mở, như đang khẩn trương chờ mong gì đó.
Dương vật dưới thân đã sớm giơ cao, quy đầu nóng bỏng thô to lột ra thịt môi, cọ xát tiểu trân châu bên trong.
"Phu quân..." Giang Mạt căng ngón chân, khi da thịt tương dán, hơi ấm nóng rực trên người đối phương truyền đến, quanh thân bao phủ hơi thở thuộc về hắn, làm người ta cảm thấy an tâm.
"Rất nhớ phu quân nha..."
Trong lòng Bùi Dương nóng bỏng, "Nhớ chỗ nào? Nhớ trong lòng, hay là tiểu tham ăn nhớ?"
Vừa nói, vừa dùng quy đầu đánh vào huyệt khẩu.
Huyệt Giang Mạt hư không, cấm dục một tháng, nàng đã sớm thèm dương vật, nâng mông đón ý nói hùa với hắn, "Chỗ nào cũng nhớ... Phu quân, mau vào đi... Tiểu tao huyệt đã lâu rồi chưa ăn dương vật của phu quân, bên trong rất ngứa nha, muốn đại dương vật của phu quân vào cho bớt ngứa..."
Bùi Dương muốn chờ nàng ướt thêm một chút, lúc này nghe nàng làm nũng, liền một cây vào động, côn thịt nhảy vào đường đi nhỏ hẹp ướt át.
Đã nửa năm không giao hoan với nàng, tiểu huyệt vẫn mềm ấm như trong trí nhớ, trong ngoài đều bị dâm thủy bao phủ, kẹp hắn vừa đau vừa sướng.
"A a..."
Côn thịt đâm vào chỗ sâu bên trong, quy đầu kẹt ở cung khẩu, căng ra nếp bụng, trong bụng tê mỏi khó nhịn, Giang Mạt run run kêu lên.
"Dương vật phu quân, vẫn lớn như vậy... Lấp đầy tiểu tao huyệt... Căng quá..."
Bùi Dương cũng sướng đến mức lưng tê dại, dòng điện nhỏ chạy từ xương sống đến trán, hắn đặt hai chân nàng lên vai, nắm mông nhỏ dùng sức lao tới, mỗi lần đâm, sẽ có dâm thủy trào ra, tiếng phụt phụt không dứt bên tai.
Không bao lâu Giang Mạt đã cao trào, tiểu huyệt co rút bắt đầu phun nước.
"Phu quân, sâu quá... Ô ô, dương vật phu quân, thật lợi hại... Làm tiểu tao huyệt, làm phun..."
Lời nói dâm đãng trắng trợn, Bùi Dương nghe được trong lòng nóng lên, dương vật trong động lớn thêm một vòng, một giọt nước cũng không chảy ra được.
Hắn ngậm núm vú mạnh mẽ liếm mút, thân thể dưới thân run mạnh hơn, nơi bao vây hấp thụ hắn từng vòng, như là muốn hút luôn linh hồn nhỏ bé của hắn.
"Tiểu tao bức vẫn ham ăn như vậy."
Bùi Dương đánh lên mông nhỏ trắng nõn, ôm nàng đè ép chà đạp.
Tiểu mỹ nhân bị khi dễ hoa lê đái vũ, dáng vẻ này được tâm hắn nhất, làm hắn muốn chà đạp khi dễ nàng hơn.
Dương vật nóng bỏng ra ra vào vào, hung hãn đâm, quả thực như muốn mổ bụng nàng.
Giang Mạt giương miệng nhỏ