Cả đêm Giang Mạt đều bị hai thiếu niên lăn qua lộn lại, rót tinh dịch một lần rồi lại một lần, cuối cùng là ngậm tinh dịch ngủ. Mà từ lần đó ba người cùng làm, hai người giống như đã nói trước, luôn cùng nhau tới tìm nàng, đủ loại tư thế phương thức ùn ùn kéo tới, muốn chơi hư nàng.
Sinh hoạt bình tĩnh như vậy không được bao lâu, hơn nửa tháng sau, tuyết ngừng rơi, Bắc Nhung khiêu chiến lần nữa, Bùi Dương Giang Nghiêu đều đi nghênh chiến, Giang Mạt vốn định đi cùng bọn họ, bị Trấn Quốc Công ngăn lại, thiếu chút nữa quỳ xuống cầu nàng.
Nếu trữ quân của một nước chết ở biên cương, đả kích quá lớn với Đại Dận, bọn họ cần bảo đảm an nguy của Hoàng Thái Nữ.
Theo cốt truyện đã sắp đến ngày phụ tử Bùi gia hy sinh, Giang Mạt cũng ngày càng bất an, bây giờ Bùi gia binh lực cường thịnh, các tướng sĩ tinh thần sẵn sàng, khác hoàn toàn với trong nguyên tác tứ cố vô thân, theo lý thuyết kết quả cũng không nên giống, nhưng không ai dám đảm bảo sẽ không có ngoài ý muốn.
Mà điều nàng lo lắng cũng ứng nghiệm, Bùi Dương bị nâng về, trước ngực cắm một mũi tên, nhắm chặt hai mắt mặt trắng bệch, bị nâng vào doanh trướng.
Giang Nghiêu thất hồn lạc phách đến bên cạnh nàng, "A tỷ..."
Chính Giang Mạt cũng không biết vẻ mặt mình dữ tợn cỡ nào, "Xảy ra chuyện gì!"
Giọng Giang Nghiêu gian nan, "Trấn Quốc Công bị mai phục, khi đi cứu người bị chủ soái của quân địch bắn một mũi tên trúng ngực, chủ soái đã bị đệ bắn chết, nhưng thiếu tướng quân..."
Giang Mạt không muốn nghe, nàng chỉ muốn Bùi Dương bình an vô sự, nếu không được thì nàng dùng tất cả kinh nghiệm đổi hoàn hồn tán, cấp S nàng cũng không cần, chỉ cần Bùi Dương có thể sóng sót.
Nhưng chờ nàng vào doanh trướng, thấy Bùi Dương đã mở to mắt, các vị quân y đang quấn dây cột trước ngực cho hắn.
"Bùi Dương!"
Giang Mạt chạy vội tới trước giường, không dám đụng vào hắn, mà Bùi Dương kéo tay nàng cười, "Đừng lo lắng, ta không sao... Chưa cưới nàng, ta không dám chết."
Thấy hắn còn tâm tình nói giỡn, Giang Mạt vội vàng nhìn về phía quân y, quân y cầm bùa bình an ra, đúng là cái mà trước khi Bùi Dương xuất chinh nàng thức cả đêm thắt, bây giờ đã vỡ làm hai.
"Thiếu tướng quân cát nhân thiên tướng, mũi tên xuyên qua áo giáp may mắn bắn lên đồng tiền, chặn lực lại, cho nên thiếu tướng quân chỉ gãy hai cái xương sườn, tánh mạng không lo."
Lão quân y làm nghề đã vài chục năm, lần đầu tiên thấy chuyện trùng hợp như vậy, có thể dùng từ kỳ tích để hình dung.
Bùi Dương cười nhìn nàng, "Là nàng đã cứu ta."
Giang Mạt nắm chặt tay hắn, lòng bàn tay lạnh lẽo, một lúc sau không nói gì, vẫn là Bùi Dương dỗ nàng một hồi mới dám thả lỏng.
Tuy nói tánh mạng không lo, nhưng Bùi Dương bị gãy xương sườn, tạm thời không lên chiến trường được, chỉ phải đến thành ở gần Bắc Cương để tĩnh dưỡng, Trấn Quốc Công vốn định cho Giang Mạt cùng đi, nàng kiên trì muốn ở lại tiền tuyến.
Bắc Cương chiến sự nôn nóng, Đông Di nhiều lần xâm phạm biên giới, Đại Dận bị đánh liên tục bại lùi, Giang Mạt dùng quyền lợi trữ quân, cho Thuận Vương Giang Nghiêu dẹp loạn Đông San trước, đánh lui Đông Di, lấy lại Vân Ngăn Quan.
Chủ soái Bắc Nhung bị Giang Nghiêu một kích mất mạng, tổn thất không nhỏ, nhưng Bùi Dương cũng bị thương, Giang Mạt tức giận không tiêu tan được.
Bây giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
Giang Mạt thu thập số lớn tiêu thạch lưu huỳnh và than củi, cho thợ rèn trong quân chế tạo áo giáp, bắt đầu chế tạo hỏa dược.
Vũ khí lạnh không thể so với vũ khí nóng, thời đại này còn chưa phát triển tới cỡ đó, không còn cách nào nhanh hơn cách này.
...
Tiêu Minh Vũ tới Bắc Cương.
Chiếu thư thoái vị đã bị hắn xé thành từng mảnh nhỏ, thời cuộc rung chuyển, nữ đế bệnh nhẹ, hắn chỉ có thể ở lại kinh thành chủ trì đại cục, nhưng cũng ngày ngày lo lắng đề phòng, sợ tiểu tôn nữ ở biên cảnh ăn khổ bị thương.
Giang Mạt là bảo bối trong lòng hắn, hắn muốn đưa nàng những thứ tốt nhất, nhưng nàng lại không muốn nhận, chỉ có thể nương cớ khao thưởng tam quân để quan tâm.
Sau khi Tiêu Minh Vũ đến Bắc Cương, gặp Trấn Quốc Công trước, chưa nói mấy câu, đã nghe được một tiếng vang lớn, nước trong chén trà cũng bị động.
Đột nhiên Trấn Quốc Công đứng dậy, "Là chỗ Hoàng Thái Nữ!"
Tiêu Minh Vũ chạy tới bãi đất trống sau quân doanh, Giang Mạt đứng trước một cái hố thật lớn, trong không khí còn tỏa mùi vị gay mũi.
Trấn Quốc Công nhìn chằm chằm cái hố ánh mắt ngơ ngẩn, "Đây là uy lực của hỏa dược?"
Giang Mạt mỉm cười gật đầu, "Thí nghiệm thành công, trận chiến kết thúc được rồi."
Trấn Quốc Công nghĩ xa hơn, "Nếu vật này được sử dụng với quy mô lớn..."
Giang Mạt nghiêm mặt nói: "Hỏa dược sẽ thay đổi hình thức chiến tranh, đối với kẻ xâm lược đó là vũ khí đắc lực, sử dụng cần phải cẩn thận, nhưng mà sử dụng để lấy quặng, cũng không nhỏ đâu, có nó, quốc lực binh lực của Đại Dận sẽ tăng lên rõ, trong vòng trăm năm không sợ xâm lược đủ để kê cao gối mà ngủ."
Trấn Quốc Công vô cùng kích động, vỗ tay cười, Tiêu Minh Vũ cũng hiểu ý nghĩa tồn tại của nó.
Hắn nhìn tiểu nha đầu quang thải chiếu nhân, có thể nghe thấy tiếng tim mình đang luân hãm.
Chiêu Minh là cửu thiên bay lượn, phong thái trác tuyệt, nàng hẳn là thuộc về thiên địa rộng lớn.
Trấn Quốc Công muốn đi thương nghị chiến thuật với phó tướng, chừa không