Sáng hôm sau, Úc Dương bị tiếng ồn ào bên ngoài biệt thự đánh thức, mơ mơ màng màng dụi mắt tiến đến cửa sổ, ngó ra phía ngoài xem.
Thì ra là bố đã về nhà rồi.
Xem bộ dạng tươi cười kia của bố, vậy thì hẳn là dự án đã thương lượng thành công.
Một dự án lớn kéo dài gần một năm, bố đã đặt rất nhiều tâm huyết cho dự án này.
Chẳng trách hôm nay lại muốn ra ngoài ăn.
Úc Dương vệ sinh cá nhân, từ xa đã nghe thấy giọng của Giai Giai.
"Anh, anh."
Miệng Úc Dương ngậm bàn chải đánh răng, đi ra ngoài, người tựa vào thành cửa, hỏi: "Làm sao vậy?"
Úc Giai Giai giơ lên trong tay một hộp gỗ quơ quơ, hỏi: "Anh đoán xem đây là cái gì?"
Hộp gỗ màu nâu sẫm, mặt trên khắc hoa văn cổ xưa dày chi chít, còn nặng, nhìn cái hộp này quả thật là rất không phù hợp với Úc Dương.
Trực giác Úc Dương nói cho cậu, vật này nhất định không phải đồ cậu muốn.
"Quà của bố?" Úc Dương thận trọng hỏi.
"Đúng vậy đúng vậy." Úc Giai Giai đưa hộp gỗ qua, "Anh mau mở ra."
"Em xem qua chưa?" Úc Dương vẫn ngậm bàn chải đánh răng, nhận lấy hộp gỗ, so với tưởng tượng nặng hơn một ít.
Úc Giai Giai lắc lắc đầu, nói: "Không có.
Đây là quà của anh, muốn anh là người đầu tiên nhìn thấy, tự mình mở ra mới thích chứ."
"Anh mau mở ra, em không chờ nổi, em muốn nhìn." Úc Giai Giai xoa hai lòng bàn tay vào nhau, chờ mong nói, "Bố nói là bố tìm người chế tác riêng cho anh, anh nhất định sẽ rất thích."
Úc Dương nghi ngờ mà nhìn hộp gỗ trong tay, ngón tay nhẹ nhàng cọ xát hai bên, lấy bàn chải đánh răng từ trong miệng ra, đặt ở một bên, cẩn thận mở hộp.
"Nói thật, bố mà đã chọn quà thì anh đây cũng không dám kỳ vọng nhiều." Úc Dương nói, ấn nút cạnh hộp.
"Lạch cạch" một tiếng, nắp hộp tự động văng ra.
Nhìn đồ vật bên trong, Úc Dương giật giật khóe miệng, rất khó khăn mới kìm nén không nuốt kem đánh răng xuống.
Cây bút máy tạo hình kì lạ nằm yên vô tội trong hộp gỗ, một thoáng trôi qua, Úc Dương cảm thấy đây không phải hộp gỗ, đây là quan tài.
Bên trong mai táng ước mơ của cậu.
Úc Dương run rẩy đem bút máy ra khỏi hộp, xoay người hướng tới bàn học trong phòng.
Úc Giai Giai đeo dép lê đi theo phía sau, nói: "Đây là bút máy?"
"Có vẻ là vậy." Úc Dương nói, đặt bút máy ở trên mặt bàn, nhẹ nhàng đẩy, bút máy trượt ra ngoài.
"Oa, là ván trượt kìa!" Úc Giai Giai hưng phấn mà nói.
Bút máy trên bàn được đẩy trượt đi, chiếc ván được thiết kế rất tinh xảo chắc chắn.
Sự kết hợp hoàn mỹ của bút máy và ván trượt.
Bút máy là mô hình thu nhỏ của chiếc ván trượt Úc Dương vẫn hay sử dụng, mỗi một chỗ đều được thiết kế lại rất giống ván trượt của Úc Dương, bao gồm chất liệu, ổ trục, và cả mấy cái hình vẽ bậy ở ván, so ván thật với cái bút này thì giống nhau như đúc.
Úc Dương khi còn nhỏ đã học vẽ, hình vẽ bậy trên ván là do chính cậu vẽ lên, tạo hình cũng là cậu tự thiết kế.
Bố có thể tìm được người làm ra một bản thu nhỏ lại của ván trượt giống như đúc, nhất định là nhờ mẹ trộm chụp lại ảnh cho bố.
Mỗi lần cậu về nhà, ván trượt đều tiện tay đặt ở cửa ra vào, mẹ muốn chụp ảnh? Không thành vấn đề.
Chế tác được cái bút máy như này cần thời gian dài, hẳn là ngay từ những ngày đầu tiên cậu quyết định nghiêm túc học tập, mẹ đã nói cho bố biết ngay rồi.
Nghĩ đến đây, Úc Dương trong lòng ấm áp, cười xoa xoa đầu Úc Giai Giai.
"Đi ra ngoài nói cho bố là anh rất thích quà của bố."
"Miệng thì toàn bọt mà lại cười ngây ngô, xấu thật đó anh."
"......" Tôi không muốn có em gái như này nữa.
Úc Dương rửa mặt xong xuống lầu, thấy Úc Giai Giai ôm một chồng ảnh mải mê ngắm.
"Bị đánh thuốc chuột hả?" Câu cửa miệng của người nhà họ Úc, dùng để hỏi người khác xem họ liệu có phải là bị thần kinh* không.
[Bản gốc dùng là "bệnh xà tinh" thuật ngữ mạng của TQ nói về bệnh thần kinh.]
Úc Giai Giai vẫy vẫy xấp ảnh chụp, cười híp cả mắt, nói: "Nam thần của em ký tên lên ảnh.
Bố dự tiệc gặp anh ấy, giúp em xin chữ ký."
"Bố hẳn là rất vất vả." Úc Dương bưng cốc sữa bò uống một ngụm, nói, "Muốn một xấp như vậy.
Nam thần của