Úc Dương nhịn không được bắt đầu nghiến răng, Úc Chính Huy túm chặt tay cậu, làm cậu bình tĩnh.
“Trình tiên sinh, không cần, thằng bé hôm nay sợ hãi không ít, tôi còn muốn chăm sóc nó.” Úc Chính Huy nói xong liền nhấc chân đi luôn.
Trình Kiệt Khang hiển nhiên không muốn rời đi, bắt đầu bán thảm: “Ngô Phượng Lệ, con đàn bà điên, cuồng kiểm soát ấy, tôi không phải cố ý lừa dối cô ta, tôi thật sự chịu không nổi mới muốn ly hôn.
Tôi đã nhiều lần khởi tố ly hôn nhưng đều thất bại, cô ta lại như thuốc cao bôi da chó không buông tha.”
Úc Chính Huy mặt tối sầm, nói: “Đủ rồi, Trình tiên sinh, chúng ta không có thời gian nghe anh nói việc riêng, càng không muốn biết.”
Trình Kiệt Khang thấy Úc Chính Huy đã có dấu hiệu của sự tức giận, vội vã tạm biệt rồi rời đi.
Đúng lúc vào lúc này, bác sĩ mở cửa ra, nói: “Người bệnh chỉ là bị căng thẳng mức độ nhẹ, không có gì vấn đề lớn.
Rất nhanh có thể tỉnh lại.”
Úc Chính Huy đi theo bác sĩ tới văn phòng, Úc Dương vào trong phòng bệnh ngồi.
Một lát sau, mẹ đặt đồ ăn mới mua tới bên cạnh người Úc Dương, nhẹ giọng nói: “Mua hai phần, con ăn một phần, bạn con một phần ở cặp lồng giữ nhiệt, chờ tỉnh rồi ăn.
Mẹ với Giai Giai ở bên ngoài chờ con, đừng sợ.”
Úc Dương gật đầu: “Cảm ơn mẹ.”
Không lâu sau khi mẹ rời khỏi phòng, trên giường bệnh, Trình Dã chậm rãi mở mắt.
“Cậu tỉnh rồi?” Úc Dương nhanh chóng đứng lên hỏi.
Trình Dã gật đầu nói: “Cảm ơn cậu đưa tôi tới bệnh viện.” Nói xong, muốn đứng dậy.
Úc Dương vội vàng ấn người xuống: “Ai, cậu vừa mới tỉnh, nằm một lát.”
Trình Dã nhíu mày đẩy Úc Dương ra: “Không cần phải xen vào việc của tôi.”
Úc Dương lập tức muốn phun trào núi lửa: “Tôi có lòng tốt đưa cậu tới bệnh viện, cậu còn chê tôi xen vào